Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương nói rõ thân phận mình trước, sau đó thì bắt đầu giới thiệu cặn kẽ về bản báo cáo tính khả thi kia, trưởng nông trường Lý kiên nhẫn nghe một lúc, nói một cách qua loa: “Rất tốt, nhưng có thể hai vị không biết, mặc dù trên danh nghĩa tôi là trưởng nông trường, tất cả tư liệu của nông trường đều do tôi điều phối. Nhưng trên thực tế không thể phung phí một đồng, đều phải lập hồ sơ cho chính quyền. Thật ra nói trắng ra thì tiền của nông trường tôi cũng chỉ là người giữ hộ mà thôi!”
Hiệu phó Lương vừa nghe lời này là đã rõ thái độ của trưởng nông trường Lý rồi nên rất thất vọng.
Vương Văn Quảng nghe được lời này lại không ủ rũ, mà đột nhiên nhớ đến một chuyện bèn cười nói: “Trưởng nông trường Lý, đơn xin và báo cáo chúng tôi viết có phải ông không báo lên trên phải không. Nếu được nhờ ông xin cấp trên một chút, nếu như thành công cấp trên chắc chắn sẽ có cấp phát khác, sẽ không tạo thành bất kỳ gánh nặng nào cho nông trường.”
Trưởng nông trường Lý cau mày suy nghĩ rồi đồng ý.
Nói một cách nghiêm khắc thì vị trí mảnh đất lớn của nông trường Thanh Hòa là đất lệ thuộc chứ không chịu sự quản lý của Bình Thành, nhưng mà tài chính khi mới thành lập nông trường không đúng hạn, là thị trưởng Trần hào phóng giúp đỡ một tay. Hơn nữa phạm nhân lao động cải tạo của nông trường bây giờ là người Bình Thành cũng chiếm tuyệt đại đa số.
Mà bản thân trưởng nông trường Lý chính là người của thị trưởng Trần, cho nên ngoài việc báo cáo cho lãnh đạo cấp trên, cách một khoảng thời gian cũng phải báo cáo cho thị trưởng Trần.
Sợ rằng cấp trên sẽ không đồng ý cho những phạm nhân cải tạo lao động này làm càn, vốn là đến chịu lao động cải tạo lại không quên được cái vẻ phần tử trí thức đó, ở trong nông trường còn muốn làm hạng mục. May mà gặp được người tốt như ông ta, nếu mà đổi thành lãnh đạo khác có lẽ sẽ bị mắng một trận thậm tệ ngay tại chỗ!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lúc báo cáo với thị trưởng Trần lần tới ông ta vẫn nộp tờ báo cáo và đơn xin của mấy người Vương Văn Quảng làm lên.
Điều khiến ông ta không ngờ tới là vậy mà thị trưởng Trần lại thật sự phê duyệt, hơn nữa còn đặc biệt thông báo cho ông ta rằng phần chi phí này sẽ chi riêng.
Vương Văn Quảng nhận được thông báo, đầu tiên là tập hợp mười hai giáo sư cấp dưới mở họp.
“Đơn xin và báo cáo của chúng ta đã được cấp trên phê duyệt rồi, tiền sẽ nhanh chóng đến nơi, bắt đầu từ ngày mai mọi người sẽ cực kỳ vất vả. Ngoài việc hoàn thành lao động thường ngày của nông trường, chúng ta phải dậy sớm một tiếng, sau khi tan ca chiều muộn mọi người phải mau chóng ăn cơm xong còn phải tăng ca một tiếng!”
Công việc căn bản đầu tiên của hạng mục cải tạo đất nhiễm mặn là thu thập lấy mẫu, diện tích nông trường rất rộng, đi từ nam đến bắc khoảng mấy kilomet. Chỉ phần công việc này đã rất vất vả rồi, nhưng việc vất vả hơn còn ở phía sau.
Nhưng mọi người đều không sợ khổ sợ mệt, làm việc rất hăng hái.
Triệu Trân Trân dẫn theo mấy đứa trẻ đến phòng thăm hỏi, Vương Văn Quảng vẫn chạy chậm đến đó như cũ, lần này hình dung có chút nhếch nhác. Vốn dĩ nông trường sáu giờ rưỡi ăn sáng, bảy giờ bắt đầu làm việc, bọn họ làm trước một tiếng, khoảng tầm năm giờ thì dậy, cho dù tắm rửa sạch sẽ ra cửa làm việc một tiếng cũng sẽ trở nên cả người đầy bụi bặm. Hơn nữa hôm nay Vương Văn Quảng còn không cẩn thận làm rách một chỗ ống tay áo, lúc này là hơn mười giờ sáng còn chưa tan làm tất nhiên cũng không thể khâu lại.
Ngủ không đủ lại còn tăng ca mệt mỏi, Vương Văn Quảng càng gầy hơn một chút, sắc mặt cũng đen hơn kém hơn một chút.
Vương Kiến Xương rất kinh ngạc, rõ ràng mỗi lần mẹ đến đều mang theo rất nhiều đồ ăn, cha không thể nào không ăn no chứ, sao lần này cha lại trở nên xấu hơn rồi!
Người thật xấu hơn thằng nhóc vẽ nhiều!