Con trai nhỏ xảy ra chuyện, Lưu Phúc Sinh hối lộ xuôi ngược cuối cùng vụ án này kết luận là bởi vì là trẻ vị thành niên chỉ bị xử tù ba năm.
Đương nhiên cậu ta chưa từng vào trại giam vị thành niên lấy một ngày mà được bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh.
Triệu Trân Trân cảm thấy đã tới lúc hành động rồi.
Thời gian cô được điều đến huyện Huệ Dương cũng không ngắn, có lẽ nên làm ra chút thành tích rồi.
Có một trợ thủ đắc lực như chị Quách, tội trạng của Lưu Phúc Sinh được tra rõ từng cái một. Ông ta làm lãnh đạo của công xưởng quốc doanh, không công khai tuyển dụng công nhân mà tuyển dụng người thân, chỉ tuyển dụng thôn dân trong thôn của mình. Rất nhiều công nhân không đủ tiêu chuẩn, khiến cho tỉ lệ hàng lỗi sản xuất siêu cao. Hơn nữa Lưu Phó Sinh còn chiếm dụng tư liệu sản xuất làm của riêng, ông ta chỉ đảm nhận chức xưởng trưởng ba năm mà đã xây được một tòa nhà phong cách Đông Dương, cuộc sống cũng hết sức xa xỉ. Quan trọng nhất là ông ta nhận hối lộ, đút lót, làm ô nhiễm đội ngũ cán bộ nhà nước nghiêm trọng.
Lượng nhân viên của công đoàn hiện tại đương nhiên là không đủ sức chiến đấu. Triệu Trân Trân thông qua cách tuyển dụng công khai nhận bảy tám học sinh tốt nghiệp cấp ba trẻ tuổi khỏe mạnh, viết áp phích suốt đêm dán lên mỗi nơi nổi bật của huyện Huệ Dương. Buổi sáng ngày hôm sau đã dẫn theo cấp dưới tới xét nhà Lưu Phúc Sinh!
Cô làm chuyện này cực kỳ mạnh mẽ, đừng nói là Lưu Phúc Sinh hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào, ngay cả nhân viên các phòng ban khác của chính quyền huyện cũng cực kỳ kinh ngạc.
Sau khi Lưu Phúc Sinh sa lưới, vụ án con trai ông ta cũng bị điều tra kỹ lần nữa, nhân viên phá án phát hiện tuổi của bị cáo đã bị sửa. Thời điểm phát sinh vụ án cậu ta đã đủ mười tám tuổi, không thể dựa vào luật lệ quy án với trẻ vị thành niên được mà phải bị kết án tử hình vì tội cố ý giết người.
Đối tượng xét nhà thứ hai Triệu Trân Trân chọn là trưởng ban Hồ Minh Vĩ của phòng tài chính huyện Huệ Dương, ông ta được rất nhiều người địa phương gọi là ông thần tài.
Bởi vì tiền lương của mỗi đơn vị đều rất rõ ràng, cuộc sống của người dân bình thường đều không tệ, sau khi thanh toán chi phí căn bản sẽ còn dư lại một ít. Trong tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống nhà anh này có năm nghìn gửi tiết kiệm mà nhà anh kia lại nghèo xơ xác. Cũng có nghĩa là người bình thường rất khó giàu lên được.
Nếu như một người muốn giành được một số tiền lớn một cách dễ dàng thì nhất định phải thỏa mãn hai điều kiện. Đầu tiên là phải được quản lý rất nhiều tiền, thứ hai phải có quyền lợi đủ cao. Hồ Minh Vĩ vừa đúng phù hợp với hai điều kiện này, nhưng mới bắt đầu ông ta không dám làm gì. Sau này có một lần quê nhà có việc dùng tiền gấp nên ông ta thử tham ô năm trăm tệ, kết quả khiến ông ta rất kinh ngạc.
Căn bản không có ai quản cũng không có ai hỏi.
Thực ra năm trăm tệ không được coi là ít, nó tương đương với tiền lương hơn một năm của công nhân bình thường. Cấp bậc của ông ta cao, một tháng lương là chín mươi tám tệ, năm trăm tệ cũng là chỉ tiền lương nửa năm của ông ta mà thôi!
Sau khi nếm được vị ngọt lần đầu, Hồ Minh Vĩ mới ý thức được thì ra quyền lợi trong tay mình lại lớn như vậy!
Chuyện này có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, dù sao người bình thường đều thích và nghiện cái cảm giác không làm mà hưởng. Cho nên Hồ Minh Vĩ ngày càng lún sâu trên con đường này, số tiền liên quan đến cũng càng ngày càng nhiều. Sau này thủ đoạn kiếm tiền của Hồ Minh Vĩ cũng không chỉ là trực tiếp giữ lại tài chính, mà sẽ đòi chỗ tốt từ những đơn vị cấp dưới cần cấp phát.
Tục ngữ nói rất hay, đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma, rất nhiều đơn vị không có cách nào chỉ có thể cúng cho ông thần tài này, nhưng không đại biểu cho những người này cam tâm tình nguyện.