Nhưng muốn lật đổ Hồ Minh Vĩ không đơn giản như vậy. Đầu tiên nghe nói ông ta có cấp trên chống lưng. Thứ hai là nếu xử lý được Hồ Minh Vĩ này, ai biết được sẽ có Trương Minh Vĩ, Lý Minh Vĩ khác đến hay không?
Nhưng sự sa lưới của Lưu Phúc Sinh đã cho rất nhiều người một suy nghĩ hoàn toàn mới.
Mặc dù huyện Huệ Dương không có thành lập tổ công tác, nhưng uy danh của tổ công tác Bình Thành hầu như ai cũng biết. Bây giờ mặc dù bên ngoài Triệu Trân Trân là chủ tịch công đoàn, nhưng thực tế là làm công việc của tổ công tác. Cho nên không đợi nhóm người chị Quách đi điều tra, người có ý chí đã viết từng tội ác của Hồ Minh Vĩ lên áp phích!
Đương nhiên Triệu Trân Trân rất thận trọng, sau khi có người viết áp phích cũng không đi bắt người ngay, mà phái Giang Mãn Cúc đi xác minh tình hình. Trải qua mấy ngày điều tra, phát hiện tên Hồ Minh Vĩ này quả thực có vấn đề nên đã áp dụng khám xét nhà ông ta.
Tên Hồ Minh Vĩ này rất giảo hoạt, biết có người viết áp phích tố cáo mình nên đã chuyển tất cả đồ có giá trị, sổ tiết kiệm, tiền mặt sang ngôi nhà khác. Lúc đó suýt chút nữa mọi người đã khám xét sai nhà. Sau này là chị Quách tìm ra một chỗ ở khác của ông ta, chỉ riêng tiền mặt đã tìm ra được hơn mấy nghìn tệ.
Hai lần xét nhà đều cực kỳ thành công, bởi vì từ khi trừng trị kẻ ác thực sự thoáng cái huyện Huệ Dương đã cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người.
Chị Quách đã chính thức được điều từ xưởng bông nhà nước đến. Một năm gần đây chị ta đã trưởng thành rất nhiều trong công việc, cũng nhanh chóng thích nghi với môi trường làm việc mới.
“Quách Thái Hồng!”
Năm giờ rưỡi chiều, những người khác trong công đoàn bao gồm cả Triệu Trân Trân đều đi rồi. Chị Quách đang ngồi ở vị trí của mình viết kế hoạch công tác ngày hôm sau, vừa đặt bút viết được mấy dòng thì có người ở bên ngoài gọi chị ta.
Người này không phải là ai khác, chính là Khổng Vân Đào.
Chị Quách cười rồi không viết nữa, gập sổ lại nhét vào trong túi, đứng lên đi ra ngoài.
Khổng Vân Đào cười nói: “Tôi cũng vừa tan làm thuận đường đến công đoàn các cô, ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy cô cho nên chào hỏi một tiếng, sao cô vẫn chưa về?”
Trạm phát thanh huyện ở đầu phía tây, công đoàn các cô ở phía đông, nhà tập thể thì từ trụ sở hành chính đi về phía Bắc, không biết Khổng Vân Đào nói thuận đường là dựa theo góc độ nào. Có điều chị Quách cũng không vạch trần anh ta mà cười nói: “Tôi đang viết kế hoạch công tác nhưng vẫn chưa viết xong.”
Khổng Vân Đào cực kỳ tò mò hỏi: “Gần đây công đoàn các cô đúng là quá dữ, lần này định xét nhà ai?”
Chị Quách liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Anh cho rằng xét nhà là chuyện tùy tiện thế hả, tạm thời công đoàn chúng tôi không có kế hoạch xét nhà!”
Mặc dù không có kế hoạch xét nhà nhưng vẫn phải làm một vài việc. Ví dụ như, phải tra lại hồ sơ của nhân viên nội bộ hành chính, hễ nhân viên có điểm đáng ngờ trên hồ sơ thì sẽ điều hết xuống nông trường Thanh Hòa rèn luyện. Cũng không phải chỉ trong chính quyền, các đơn vị lớn của huyện Huệ Dương công đoàn bọn họ cũng sẽ tra rõ một lượt.
Tóm lại càng ngày càng nhiều người bị đưa đến nông trường Thanh Hòa.
Đối với chuyện này, Triệu Trân Trân rất buồn, nhưng ở đã vị trí này thì phải làm đúng công việc của mình thôi. Bắt đầu từ ngày trưởng ban Trương phái cô đến huyện Huệ Dương thì đã định trước cô phải làm người xấu.
Trước đây là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhiều lúc Triệu Trân Trân sẽ chọn khiêm tốn, luôn cố gắng giảm bớt ảnh hưởng của vẻ ngoài mang đến. Vậy mà có lúc vẫn sẽ gặp phải ánh mắt ghê tởm, không có ý tốt của đàn ông háo sắc.
Những người đàn ông đó không chút kiêng kị với lòng tham của bản thân.
Cho dù là kiếp trước, sau khi cô gả cho Lư Chí Vĩ, hai năm phong quang nhất đó cũng có những tên đàn ông ghê tởm không có mắt hy vọng hão huyền.