Vậy mà lần này lại hoàn toàn khác.
Cô nhận thấy được, không chỉ là cấp dưới của công đoàn tôn trọng cô, mà người phụ trách của các phòng ban khác của chính quyền nhìn thấy cô cũng càng thêm khách sáo, cán bộ bình thường thì càng nói chuyện với cô bằng thái độ kính nể.
Đương nhiên, căn bản không có tên đàn ông ghê tởm không có mắt nào dám nhìn cô nhiều thêm một chút.
Triệu Trân Trân không thích quyền thế cũng không có kế hoạch và ý tưởng đặc biệt cụ thể gì với con đường làm quan, nhưng rất thích trạng thái bây giờ của mình.
“Thái Hồng, buổi tối bọn cô chuẩn ăn gì?”
Khổng Vân Đào đứng ở cửa lớn đột nhiên hỏi.
Vốn chị Quách đã đi đến ngưỡng cửa rồi, cười nói: “Tôi cũng không biết, Trân Trân về sớm có lẽ cô ấy đã nấu xong rồi, nếu anh không chê vậy thì đến ăn với chúng tôi?”
Bản thân Khổng Vân Đào không thích nấu cơm, mười ngày thì có tám ngày ăn chực nhà người khác lập tức vui vẻ nói: “Được thôi!”
Bây giờ cung ứng lương thực eo hẹp, khẩu phần lương thực của con người còn không được đảm bảo, gia đình nuôi gà, vịt ít đi cho nên gà vịt rất khó mua. Hôm qua Triệu Trân Trân khó khăn lắm mới nhờ người mua được một con vịt, nấu một nồi canh vịt củ cải, nhìn thấy chị Quách và Khổng Vân Đào tiến vào, cười nói: “Hai người đúng thật là về đúng lúc, vịt mới ninh xong đã đến rồi!”
Chị Quách cười ha ha.
Đối với chuyện ông chú hàng xóm luôn sang ăn chực này, thái độ của bốn nhóc khác nhau. Kiến Dân không thích chú Khổng này, bởi vì anh ta ăn rất nhiều! Mặc dù Vương Kiến Quốc cũng cảm thấy chú Khổng ăn nhiều nhưng anh ta dạy thằng bé chụp ảnh, còn chụp cho thằng bé không ít ảnh nên cũng không ghét quá.
Vương Kiến Xương là người thích ăn thịt, bảo vệ đồ ăn là đặc trưng cơ bản nhất cho nên rất ghét chú Khổng này!
Kiến Minh còn nhỏ còn chưa có yêu thích chán ghét rõ ràng, chú Khổng thích trêu cậu nhóc cho nên mỗi lần đều cười hì hì.
“Món vịt này nấu thật ngon!” Là một người ăn chực đạt tiêu chuẩn thì nhất định phải có lời khen ngợi thỏa đáng.
Triệu Trân Trân thản nhiên cười, nói: “Tiểu Khổng, chắc cuối tuần trạm phát thanh của các anh không tăng ca đâu nhỉ?”
Khổng Vân Đào không rõ ý trong câu nói này của Triệu Trân Trân, nhưng vẫn lập tức nói: “Không tăng ca.”
Triệu Trân Trân lại nói: “Vậy thì làm phiền anh một chút, lát nữa tôi viết cho anh một danh sách, anh đi với chị Quách ra vùng ngoại thành mua chút đồ đi, cố gắng mua được càng nhiều càng tốt!”
Thực ra Khổng Vân Đào đã hẹn đi núi Phượng Hoàng ở ngoại ô để vẽ với bạn rồi, nhưng không hiểu tại sao anh ta có hơi sợ cái cô Triệu Trân Trân này nên chỉ có thể cười đồng ý.
Mấy năm này chị Quách đã quen một mình, đặc biệt là đi mua đồ không thích dẫn theo một người đàn ông nên cười nói: “Trân Trân, em muốn mua gì chị còn không biết sao, lần nào cũng đều là mấy thứ đó, không cần Khổng Vân Đào đi theo, mình chị đi là được rồi!”
Cái người Khổng Vân Đào này có chút kỳ quặc, vốn dĩ không muốn đi nhưng chị Quách không cho anh ta đi thì anh ta lại nhất định phải đi!
“Thái Hồng, vậy cứ thế nhé, ngày mai tôi đi với cô. Đúng rồi, ngày mai tôi dậy sớm đi nhà ăn mua đồ ăn sáng, mọi người không cần nấu bữa sáng đâu!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Khổng Vân Đào bưng bánh nướng và sữa đậu nành mua được sang.
Rất nhanh, hai người chị Quách và Khổng Vân Đào nói nói cười cười đi ra ngoài.
Triệu Trân Trân dọn dẹp qua một chút cũng chuẩn bị đưa bọn trẻ ra ngoài, Điền Tam Thái luôn quan sát nhà bọn họ vội vã đi tới.
“Ôi chao, cô Triệu muốn ra ngoài hả?”
Triệu Trân Trân gật đầu, hỏi: “Chị Điền có chuyện gì sao?”
Điền Tam Thái không gật đầu cũng không lắc đầu mà hỏi tiếp: “Bây giờ cô định đi nông trường Thanh Hòa nhỉ? Một người anh họ của tôi làm việc ở nông trường, nghe anh ấy nói, cô là người nhà đến thăm nông trường bọn họ nhiều nhất, kiên trì chủ nhật nào cũng đến!”