Triệu Trân Trân kéo khóa kéo túi xách trên tay, cười hỏi thẳng: “Cho nên ý của chị Điền là số lần tôi đi quá nhiều cho nên ảnh hưởng không tốt?”
Mặc dù cô tươi cười nói lời này nhưng không hiểu sao Điền Tam Thái lại chột dạ, chị ta nói: “Cô Triệu, thân phận của cô bây giờ khác trước, người xung quanh đều đang nhìn vào. Nếu như lúc này cô phạm sai lầm thì sẽ bị rất nhiều người làm to ra, cho nên vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt!”
Mặc dù Điền Tam Thái nhắc nhở cô có thể còn có mục đích khác, nhưng Triệu Trân Trân vẫn cười nói: “Chị Điền, cảm ơn chị có lòng tốt nhắc nhở!”
Điền Tam Thái cười nói: “Chúng ta sống cạnh nhau, lại cùng một hệ thống, giúp đỡ lẫn nhau là đương nhiên. Hôm qua lão Bạch nhà tôi còn khen cô quyết đoán đó!”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Điền Tam Thái thấy cô có vẻ như nghe vào lời của mình lại không nhịn được nói: “Tôi đã từng nhắc cô từ lâu, nhân phẩm cái người Khổng Vân Đào kia không tốt. Cô là một người phụ nữ độc thân nhất định không nên qua lại với người như vậy, tôi thấy gần đây hai nhà hai người qua lại không ít!”
Triệu Trân Trân nhíu mày kiên nhẫn nói: “Chị Điền, có lẽ chị hiểu lầm rồi, tạm thời chúng ta không nói đến chuyện đồng chí Khổng ly hôn. Chị Quách và anh ta là hàng xóm hồi nhỏ, hiểu rất rõ chứ không phải đến đây rồi mới quen biết!”
Điền Tam Thái giật mình hiểu ra, nói: “Thì ra là như vậy, thảo nào thoạt nhìn hai người rất thân! Có điều con người thì sẽ thay đổi...” Chị ta còn muốn lảm nhảm chuyện khác, Triệu Trân Trân đã nhấc túi lên gọi bọn trẻ đi ra ngoài.
Thực ra, Triệu Trân Trân không muốn giao thiệp với Điền Tam Thái lắm, không phải vì cô ghét chị ta.
Nói thật thậm chí Triệu Trân Trân có chút đồng cảm với chị ta.
Nhà tập thể chính quyền huyện cách âm không tốt, trong lúc lơ đãng cô luôn có thể nghe thấy lời quát tháo của phó chủ tịch huyện Bạch với Điền Tam Thái ở nhà.
Hơn nữa, còn có một nguyên nhân.
Trước khi Hồ Minh Vĩ chưa bị đưa lên áp phích, người thứ hai cô điều tra ra có vấn đề nghiêm trọng chính là phó chủ tịch huyện Bạch này!
Có điều gần đây danh tiếng của công đoàn bọn họ đã rất lớn rồi, cô định đợi sau khi chứng cứ thu thập được đầy đủ, toàn diện hơn mới hành động.
Đương nhiên, nếu như quả thật Điền Tam Thái không có tham gia vào chuyện này, cô cũng sẽ nghĩ cách loại chị ta ra!
Điền Tam Thái nhìn Triệu Trân Trân dẫn theo đám trẻ đi ngày xa, trong lòng toàn là ảo não. Chị ta làm chủ nhiệm hội phụ nữa lâu rồi nên nói chuyện toàn là những lời dạy bảo người khác.
Muốn thay đổi cũng không thay đổi được.
Mà thực ra, chị ta tìm Triệu Trân Trân là muốn nói chuyện khác.
Sáng thứ hai, Triệu Trân Trân vừa đến văn phòng, thư ký của văn phòng chính quyền huyện đã tươi cười tiến vào, cực kỳ khách sáo nói: “Chủ tịch Triệu, phó chủ tịch huyện Bạch mời chị qua đó một chuyến!”
Mỗi ngày công đoàn bọn họ đều quen mở một cuộc họp thường kỳ, ngoài việc tổng kết công việc hôm trước còn phải sắp xếp kế hoạch hôm đó, bình thường đều là Triệu Trân Trân chủ trì họp này. Cô nhìn thư ký Quách hỏi: “Hôm nay các lãnh đạo không họp sao?”
Thư ký Quách lắc đầu nói: “Có lẽ không, bí thư Triệu chưa về, chủ tịch huyện Lý cũng không có ở đây!”
Triệu Trân Trân gật đầu, đưa tờ giấy mỏng trong tay cho chị Quách: “Chị cứ thảo luận qua với mọi người một chút về vấn đề phía trên, chuyện khác đợi tôi quay về rồi nói!”
Trụ sở chính quyền huyện Huệ Dương phần lớn đều là phòng cũ bụi bẩn, nhưng rõ ràng văn phòng của phó chủ tịch Bạch tốt hơn nhiều. Trong ngoài phòng đều cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, trong sân cũng đầy cây cao lớn, tháng sáu nóng nực có bóng râm xanh râm mát bao phủ nên mát hơn những chỗ khác một chút.
Phó chủ tịch huyện Bạch ra khỏi nhà từ sáng sớm.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh ta ngày càng không có kiên nhẫn ở nhà, thà rằng một mình xem văn kiện ở trong văn phòng.