Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lôi Chấn Hoa đã dậy rồi, hôm qua anh ta quá kích động, lôi thôi lếch thếch đi gặp phó chủ tịch huyện Bạch. Đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ ánh mắt ghét bỏ của lãnh đạo khi nhìn anh ta. Do đó, anh ta sửa soạn lại bản thân một lượt. Tắm rửa, cạo râu, cạo mặt còn thay một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết.
Đối với sự xuất hiện của anh ta, biểu hiện của phần lớn người trong công đoàn là kinh ngạc nhưng không vui mừng.
Vốn dĩ quan hệ của Lôi Chấn Hoa với Ngũ Hồng Quân là tốt nhất, vậy mà Ngũ Hồng Quân nhìn thấy anh ta đi làm lại cũng không hề tỏ ra nhiệt tình, chỉ hỏi han mấy câu rồi cúi đầu làm việc.
Vị trí làm việc ban đầu đã thay đổi từ lâu, hơn nữa văn phòng rõ ràng đã được thu dọn lại, sạch sẽ sáng sủa hơn ban đầu không ít, ngay cả bàn ghế của văn phòng cũng tốt hơn trước rất nhiều. Lôi Chấn Hoa tìm một vị trí trống ngồi xuống, đang suy nghĩ mình nên làm cái gì thì từ bên ngoài có một đồng chí nữ cực kỳ hoạt bát tiến vào. Cô không khách sáo nói với anh ta: “Anh mới đến phải không, mau đến đây giúp đỡ!”
Mặc dù Lôi Chấn Hoa rất muốn đi làm nhưng không có nghĩa là bằng lòng bị người khác tùy ý sai bảo, hơn nữa anh ta còn là phó chủ tịch nữa.
Anh ta đứng lên hỏi: “Xin chào, tôi là Lôi Chấn Hoa, cô là ai?”
Chị Quách nhìn anh ta mấy cái nói: “Ồ, thì ra anh là phó chủ tịch luôn nghỉ ốm hả. Xin chào, xin chào, tôi là Quách Thải Hồng!”
Lôi Chấn Hoa cười với chị ta.
Chị Quách nhìn anh ta vẫn đứng đó không nhúc nhích bèn giục: “Còn ngây người ra đó làm gì, mau lên!”
Ngũ Hồng Quân đang ngồi viết tài liệu ở trong góc lập tức đứng lên, cười nói: “Để tôi đi, để tôi đi!”
Lôi Chấn Hoa cười với anh ta, nói: “Vậy vất vả cho anh rồi!”
Để cổ vũ tinh thần công đoàn mỗi đơn vị cơ sở nên gần đây công đoàn bọn họ đã đặt mua một lô Hồng bảo thư của tiệm sách Tân Hoa, bởi vì số lượng rất nhiều, tiệm sách dùng một xe ba gác đẩy đến.
Ngũ Hồng Quân và chị Quách vừa mới chuyển mấy bọc sách, đồng nghiệp khác đã lần lượt đến làm. Mọi người nhanh chóng cùng ra giúp chuyển sách, rất nhanh đã chuyển tất cả sách vào trong phòng.
“Tiểu Giang! Cô mau đến xem giúp tôi, bản kế hoạch này của tôi viết như thế nào?”
Triệu Trân Trân thích viết kế hoạch công việc và báo cáo, bây giờ để tiện quản lí, cô cũng thích để cấp dưới viết báo cáo kế hoạch. Giang Mãn Cúc tốt nghiệp trung cấp nên viết văn rất giỏi, viết những thứ này rất dễ dàng. Nhưng đối với người khác mà nói thì lại không đơn giản như vậy, thế nên sau khi mọi người viết xong đều thích nhờ cô xem lại, giúp họ sửa một chút.
Tiểu Giang không giấu giếm, ai hỏi cô cũng rất nhiệt tình giúp đỡ, do đó thoáng chốc trở thành người được mọi người chào đón nhất ở đơn vị.
Giang Mãn Cúc nhận lấy bản thảo thô nhìn qua một chút, nói: “Rất tốt!”
Ngũ Hồng Quân hài lòng cười, thực ra phần báo cáo này anh ta đã viết đến bốn lần rồi, chính anh ta cũng cảm thấy rất tốt.
Lôi Chấn Hoa ngồi trên ghế không nói gì, gương mặt nở nụ cười có vẻ châm chọc, còn thỉnh thoảng giơ cổ tay lên xem thời gian.
Chỉ có ba tháng không đến, nhưng khắp nơi trong công đoàn đều đã khác trước!
Bởi vì buổi sáng phải đưa hai đứa con đi học, bình thường Triệu Trân Trân đều sát giờ mới tới chỗ làm, hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Thời gian đi làm của công đoàn là tám rưỡi sáng thì tám giờ hai mươi lăm phút cô đến văn phòng.
Chỉ kém năm phút, Lôi Chấn Hoa có hơi tiếc nuối.
Đương nhiên Triệu Trân Trân vừa nhìn đã thấy gương mặt mới trong văn phòng, có điều cô không để ý lắm mà đơn giản dặn dò mấy câu rồi vào văn phòng của mình.
Nhưng chỉ mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, Lôi Chấn Hoa lại nhìn đến ngẩn người.