Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 402 - Chương 402:

Chương 402:

Đương nhiên anh ta cũng từng nghe nói chủ tịch công đoàn mới đến là một đồng chí nữ xinh đẹp, nhưng anh ta không ngờ thì ra xinh đẹp như vậy! Người thanh tú đẹp đẽ như vậy nhưng ăn mặc lại cực kỳ mộc mạc. Cô mặc một cái áo sơ mi hoa nhí rất bình thường, điều này càng phù hợp với khiếu thẩm mỹ của anh ta.

Lôi Chấn Hoa vứt cái không vui trước đây ra sau đầu, anh ta đột nhiên nhớ đến, là một phó chủ tịch ngày đầu tiên bắt đầu đi làm nên nói một tiếng với chủ tịch.

Dù sao bọn họ cũng là hai chủ tịch một chính một phó của công đoàn, sau này bọn họ phải phối hợp với nhau rất nhiều trong công việc. Không nói đến chuyện khác, anh ta là người huyện Huệ Dương sinh ra và lớn lên ở đây, có thể đếm đến đời cao tổ. Cái khác không nói, anh ta rất rõ lai lịch mỗi hộ gia đình trong thị trấn này!

Nếu công đoàn cũng phải đảm nhận trách nhiệm của tổ công tác, vậy rất có thể còn phải xét nhà, đến lúc đó Triệu Trân Trân có tình hình nào không biết có thể sẽ cần anh ta bổ sung!

Nghĩ đến đây, Lôi Chấn Hoa vui vẻ đứng lên, gõ cửa văn phòng của Triệu Trân Trân.

Đối với sự xuất hiện của Lôi Chấn Hoa, Triệu Trân Trân không có quá nhiều kinh ngạc. Cô chỉ là giới thiệu qua mục tiêu và công việc gần đây của công đoàn, sau đó cười nói: “Anh mới quay lại làm việc, dành hai ngày làm quen trước rồi nói sau. Thực ra công việc của công đoàn chúng ta không nhiều, nhiều thêm một người hay ít đi một người cũng không có vấn đề gì!”

Nếu như đổi thành người khác nói câu này, chắc chắn Lôi Chấn Hoa sẽ nổi giận ngay tại chỗ. Nhưng lời này lại được Triệu Trân Trân nói ra thì dường như đầu óc anh ta bỗng dưng chập mạch chỉ ngẩn người, đợi đến khi đi ra khỏi văn phòng của cô, đầu óc mới trở lại bình thường, tất nhiên là ngay lập tức hiểu được ý của lãnh đạo mới.

Đây là cô mỉa mai anh ta, ý là anh ta có đi làm hay không cũng không có gì quan trọng!

Lôi Chấn Hoa về đến văn phòng càng nghĩ càng thấy tức. Mặc dù Triệu Trân Trân là chức vị chính, anh ta là cấp phó nhưng cấp bậc hành chính của hai người chỉ kém nửa cấp, gần như là ngang hàng. Triệu Trân Trân không có quyền lực giải quyết vấn đề đi hay ở của anh ta. Anh ta nhíu mày nghĩ ngợi nửa ngày rồi cũng nhấc bút lên bắt đầu viết báo cáo.

Bản báo cáo này viết cho phó chủ tịch huyện Bạch.

Phó chủ tịch huyện Bạch nhìn báo cáo của Lôi Chấn Hoa, gần như cả bản báo cáo chỉ là lời nói suông và khách sáo không có mấy câu có thể nói đến tình hình thực tế. Đương nhiên anh ta cực kỳ không hài lòng, nhíu mày hỏi: “Sắp xếp công việc tiếp theo của công đoàn các cậu là gì?”

Lôi Chấn Hoa đi làm mấy ngày nhưng ngoài những công việc vặt vãnh thường ngày còn không biết cái gì cả, anh ta đành phải nói: “Tạm thời không có kế hoạch xét nhà!”

Quả thật phó chủ tịch huyện Bạch quan tâm đến chuyện này nhất, anh ta suy nghĩ một lát lại hỏi: “Lôi Chấn Hoa! Nói thử cách nghĩ của cậu xem, cậu cảm thấy huyện Huệ Dương chúng ta tính cả những người và đơn vị cơ quan lớn nhỏ, ai nên bị xét nhà nhất?”

Lôi Chấn Hoa không phải là không có chút đầu óc nào, anh ta không dám trả lời bừa.

“Phó chủ tịch, vấn đề này tôi cảm thấy điều quan trọng nhất là phải có một tiêu chuẩn mới được. Ví dụ như đưa ra mười điều kiện, thỏa mãn trên bảy trong mười điều kiện đó chính là người rất nguy hiểm. Để xã hội ổn định và người dân an cư lạc nghiệp, những người này chắc chắn bị xét nhà hoặc bị điều xuống cơ sở rèn luyện thôi.”

Thực ra câu này anh ta vô tình nghe thấy Triệu Trân Trân nói.

Mắt phó chủ tịch huyện Bạch sáng lên, không ngờ Lôi Chấn Hoa nhìn thì cực kỳ tầm thường cũng có thể nghĩ ra chủ ý tốt như vậy bèn cười nói: “Cách nói này của cậu rất thú vị, quay về suy nghĩ cho thật kỹ, cẩn thận suy nghĩ mỗi một điểm, giờ này ngày mai lại đến báo cáo cho tôi!”

Bình Luận (0)
Comment