Cậu bé tò mò Vương Kiến Dân luôn rất hứng thú đối với rất nhiều nguyên liệu của nhà bếp, lén lút nếm gia vị, nhưng thực ra bản thân cậu bé đối với việc nấu ăn cũng rất hứng thú. Hơn nữa cậu bé đã từng nghiêm túc quan sát mẹ nấu cơm, cảm thấy dường như cũng không có gì khó khăn, do dự vài giây rồi nói: “Hay là chúng ta tự mình nấu cơm đi?”
Vương Kiến Xương bị đề nghị này làm kinh ngạc, thuận theo vỗ tay cười, nói: “Được thôi, Kiến Xương muốn ăn bánh rán!”
Vương Kiến Quốc cười ha ha nói: “Anh, để em giúp anh!”
Vương Kiến Dân gật đầu nói với Kiến Xương: “Kiến Xương, anh và anh hai em đi nấu cơm, em chăm sóc em trai nhỏ được không? Nếu như thật sự đói rồi thì lại ăn hai miếng bánh quy!”
Vương Kiến Xương ngoan ngoãn gật đầu.
Kiến Dân và Kiến Quốc đi vào nhà bếp, phải tìm thấy bột mì trước, Kiến Dân dẫm lên ghế đẩu mở nắp hũ bột ra, múc hai thìa bột mì, lại lấy từ trong tủ ra hai quả trứng gà. Bàn tay nhỏ của cậu bé nắm chắc trứng gà gõ vào bàn một cái, không ngờ dùng sức quá mạnh lòng trắng trứng đều chảy ra ngoài.
Kiến Dân nhanh chóng bỏ vào trong bột mì, bởi vì vứt quá nhanh, vỏ trứng gà cũng vào theo.
Nhặt vỏ trứng gà ra, lại đập vỡ một quả trứng gà khác rồi bỏ vào trong. Do có kinh nghiệm của quả đầu tiên, lần thứ hai lòng trắng trứng không chảy ra ngoài, vỏ trứng gà cũng không rơi vào trong bột.
Vương Kiến Quốc ở một bên nhìn, nói: “Anh trai giỏi quá!”
Vương Kiến Dân lại ít nhiều có chút căng thẳng, cậu bé bắt đầu thêm nước vào bột mì, may là cậu bé nhớ mẹ vừa thêm nước vừa dùng đũa khuấy bột, cậu bé cũng làm như vậy. Nhưng nước vẫn thêm nhiều quá, hai bàn tay nhỏ của cậu bé đều dính đầy bột mì và lòng trắng trứng gà, căn bản không thể làm được, cũng không nặn thành cục bột được.
Vương Kiến Dân nhíu mày sai em trai múc một thìa bột mì đến.
Kiến Dân trước tiên dùng bột khô để chà sạch sẽ hai bàn tay nhỏ, sau đó mới bắt đầu thêm từng chút bột vào trong, qua một lúc lâu, cuối cùng cũng nhào thành cục bột có độ mềm vừa phải.
Hai anh em hợp lực mang khay đặt lên bàn, Kiến Dân đeo tạp dề của mẹ vào, vung vẩy cán bột bắt đầu làm bánh.
Trẻ nhỏ thích nhất chơi mua cục bột, Kiến Dân và Kiến Quốc cũng không ngoại lệ, chia cục bột thành các loại hình dạng kì lạ, sau đó lại dùng cán bột cán ra trong chốc lát.
Vương Kiến Xương đợi mãi không đợi được bánh rán, không chịu được dẫn theo Kiến Minh tới giục, nhưng cậu nhóc vừa nhìn thấy cục bột trên thớt, cũng không chịu được cầm một miếng lên chơi.
Sau đó vẫn là Kiến Dân cảm thấy thế này không ổn, cậu bé không cho phép các em trai nghịch nữa, học theo cách của mẹ mang cục bột cán thành bánh.
Phôi bánh rất nhanh đã làm xong, Vương Kiến Dân mở bếp than bị bịt kín mít ra, đem cái nồi nhỏ bình thường mẹ hay dùng để chiên bánh đặt lên trên, thêm một muỗng dầu, sau đó liền mang bánh đặt vào nồi. Bếp than vừa mở ra tuy rằng lửa rất yếu, nhưng không bao lâu, hương thơm của bánh rán đã tỏa khắp căn nhà.
Vương Kiến Xương rất đói rồi, không thể chờ đợi muốn ăn, cách một lúc lại hỏi: “Anh ơi, bánh đã chín chưa?”
Vương Kiến Dân cũng là lần đầu tiên làm, cậu bé cũng không biết bao lâu bánh mới chính, nhưng mà các em trai quá nhỏ, ăn đồ sống sợ rằng sẽ đau bụng nên cậu bé lắc đầu nói: “Không được, đợi thêm một lúc nữa!” Nói xong lại bổ sung thêm: “Tam Bảo Tứ Bảo ra ngoài trước đi, cẩn thận bị bỏng!”
Kiến Xương không chịu ra ngoài, đưa Tiểu Kiến Minh ra chờ ở ngoài cửa.
Bếp than càng đốt càng rực, nhiệt độ trong nồi dầu cũng càng ngày càng cao, mãi đến khi, một mùi vị cháy rõ ràng mù mịt bay đến, Vương Kiến Dân mới nhanh chóng cẩn thận dùng bàn sản lấy bánh rán ra.
Tiếc là đã muộn rồi, giữa bánh rán cháy đen một mảng.
Nhưng mà, đây dù gì cũng là bánh lần đầu tiên tự mình tận tay làm ra, Vương Kiến Dân xé một miếng nếm thử trước, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, đưa cho em ba một miếng.