Vương Kiến Xương đón lấy ăn rất vui vẻ, cậu nhóc cười nói với anh trai: “Ngon quá! Anh cả giỏi quá!”
Vương Kiến Quốc cũng vội xé một miếng ăn thử.
Đúng là rất ngon, đến cả phần bị cháy ở giữa cạo vỏ cháy đi cũng ăn rất ngon.
Trong tay của tiểu Kiến Minh cũng nắm một miếng bánh rán nhỏ.
Lúc này Triệu Trân Trân và chị Quách cuối cùng cũng họp xong về đến nhà, Triệu Trân Trân ngửi thấy mùi cháy thì vội xông vào nhà bếp. Nhìn thấy Vương Kiến Dân vậy mà đang làm bánh, trên mặt bị dính bột mì, còn đeo tạp dề của cô, dáng vẻ rất buồn cười nên cô bật cười nói: “Kiến Dân, con và em trai đi chơi đi, để mẹ nấu cơm!”
Triệu Trân Trân dùng bột mì con trai nặn cán thành mì sợi, làm một nồi lớn mì xào trứng. “Chị Quách, gần đây chị có phát hiện gì mới không?”
Sáng sớm ngày hôm sau, chị Quách nhóm lửa, Triệu Trân Trân nướng bánh, còn không quên bàn chuyện công việc.
“Có chứ, đang định nói với em đây, tên họ Bạch này quá là không biết ý, rõ ràng sống ở gần như này, anh ta không thể không biết nhà em có bốn đứa trẻ! Chuyện hôm qua thật sự làm quá đáng quá rồi! Nếu anh ta đã không khách sáo, chúng ta cũng không cần giữ thể diện gì cho anh ta! Chị mới điều tra được, người này còn nuôi một người bên ngoài!”
Triệu Trân Trân kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhưng nghĩ lại cũng nằm trong dự đoán. Phó chủ tịch huyện Bạch và Điền Tam Thái rõ ràng là tự do yêu đương, sau khi kết hôn đã từng ân ái như vậy, bây giờ lại sống trong cảnh vợ chồng bất hòa, chắc chắn là một trong hai người sớm đã phản bội rồi.
Triệu Trân Trân quyết định không đợi nữa.
Chỉ trong một đêm, những tờ áp phích vạch trần phó chủ tịch huyện Bạch đã dán đầy khắp các ngõ ngách của chính quyền huyện.
Vấn đề của phó chủ tịch huyện Bạch khá là phức tạp, đương nhiên rồi, anh ta cũng có vấn đề hối lộ kinh tế, nhưng chủ yếu nhất là mua quan bán chức.
Phó chủ tịch huyện Bạch quản lý vấn đề hành chính, cơ quan Đảng và chính quyền lớn nhỏ trong huyện thực ra không tính là ít, nhỏ đến trưởng thôn, lớn đến chủ nhiệm. Việc bổ nhiệm và miễn nhiệm về nhân sự anh ta đều có quyền, lời nói rất có trọng lượng, đây cũng là lí do anh ta có thể mua quan bán chức. Anh ta chỉ nhận tiền không nhận năng lực, người thường hay thậm chí là tiểu nhân làm lãnh đạo, khiến rất nhiều xí nghiệp tạo thành tổn thất không thể tính toán được.
Lưu Phúc Sinh đã bị giam kia có thể được chọn làm xưởng trưởng của xưởng kim khí, cũng không thể tách khỏi sự ủng hộ của phó chủ tịch huyện Bạch.
Ví dụ tương tự như vậy có rất nhiều, vốn dĩ những ví dụ này đều được xem là bí mật, nhưng lại bị tờ áp phích chỉ ra rõ ràng.
Chuyện đã đến nước này, nhân duyên của phó chủ tịch huyện Bạch có tốt, bình thường được có được chào đón đến mấy thì cũng không ai dám nói đỡ giúp anh ta nữa.
Khi Bạch Ngọc Khải bị áp giải đi thì vô cùng hối hận, anh ta thực ra đã bày thế trận xong rồi. Nhất cử nhất động của Triệu Trân Trân có Lôi Chấn Hoa giám sát, hơn nữa còn có vài quân nhân xuất ngũ, đó đều là người của anh ta. Một khi phát hiện điểm yếu của Triệu Trân Trân thì sẽ lập tức báo cáo cho anh ta.
Tiếc là anh ta vẫn chưa tìm thấy cơ hội phản công thì đã bị xử lý trước rồi.
Cũng là tại anh ta quá sơ ý, rõ ràng cảm thấy rất không đúng, nhưng vẫn coi thường vì cô chỉ là nữ.
Phó chủ tịch huyện Bạch bị bắt giam vào ngục rồi, nhưng Điền Tam Thái và mấy đứa trẻ không hề bị ảnh hưởng. Điền Tam Thái vẫn là chủ tịch hội phụ nữ, mỗi ngày đi làm như bình thường, bọn trẻ cũng đi học như thường lệ. Thế nhưng có một số thứ vẫn là không giống như trước đây nữa. Điền Tam Thái trước đây nhìn thấy Triệu Trân Trân thì rất nhiệt tình, nhưng bây giờ luôn trốn ra xa.
Ngay cả Bạch Tử Đào cũng rất ít chơi cùng mấy người Kiến Dân.