Tuy là có hơi tiếc nuối, nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác. “Kiến Dân Kiến Quốc mau dậy thôi, đã bảy giờ rồi!” Thực ra hai anh em rất ít khi ngủ nướng. Tối hôm trước chị Quách cùng chúng làm đồ chơi, bốn đứa trẻ luôn chơi điên cuồng đến rất muộn, vì vậy buổi sáng có hơi không dậy được. Vốn dĩ chủ nhật phải đến trang tại thăm chồng, nhưng Vương Văn Quảng lần trước nói rồi, bảo cô tuần này không cần đến. Một là để vợ nghỉ ngơi cho tốt, hai là trang trại bận đào giếng, mỗi người trong tổ dự án của bọn họ đều rất bận, không có thời gian cho việc khác.
Do vậy cơ hội ngủ nướng khó có được, hai anh em cho dù có tỉnh rồi cũng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Triệu Trân Trân chú ý đến lông mi của con trai lớn cứ động đậy, mím môi cười, cũng không vạch trần các con.
Không nói bọn trẻ, đến cả bản thân cô cũng cảm thấy lười, muốn ngủ tiếp một giấc ngon lành sau khi tỉnh dậy.
Triệu Trân Trân lần nữa nằm xuống nhắm mặt lại, mơ mơ màng màng sắp sửa ngủ say rồi, lại có người quấy rầy đến giấc mơ đẹp của cô!
“Trân Trân! Chị mua được bữa sáng rồi, mau dậy ăn đi!”
Chị Quách vừa hét lên ầm ĩ, vừa bước vào phòng ngủ, không hề khách sáo kéo Triệu Trân Trân dậy.
Triệu Trân Trân dùng sức vỗ vào cánh tay chị ta một cái, nói: “Mới sáng sớm chị phiền chết được! Chị lừa ai đấy, bữa sáng là của chị mua, hay là của Khổng Vân Đào mua?”
Chị Quách ngại ngùng cười trừ, nói: “Em quan tâm ai mua làm gì, có đồ ăn không phải là được rồi sao?”
Triệu Trân Trân nhìn chị ta cười nói: “Các chị như thế này thật là rất ít thấy, hai người đều giả hồ đồ! Chị nếu như thật sự vừa ý rồi thì đừng dài dòng!”
Chị Quách vẫn già mồm không thừa nhận, nói: “Em nói linh tinh cái gì đấy, bọn chị là hàng xóm cũ! Hàng xóm cũ, em hiểu không?”
Triệu Trân Trân lắc lắc đầu, nói: “Bớt lại đi, hàng xóm nhà ai mà tốt bụng mới sáng sớm mua đồ ăn sáng cho chị. Còn nữa, đừng nghĩ là em không biết, khăn quàng cổ đỏ trước đây chị dùng, ai mua cho chị? Lại là hàng xóm tốt sao?”
Mặt chị Quách hơi đỏ rồi.
Triệu Trân Trân nói: “Hai người thực ra đều là trong lòng có một rào cản, ai cũng không dám bước qua trước, thế nên cũng chỉ có thể tôi lừa anh, anh lừa tôi! Cứ như này không phải kế lâu dài, hay là để em nói chuyện với Khổng Vân Đào một tiếng?” Chị Quách vừa nghe đã lắc đầu liên tục, nói: “Không được đi! Muốn nói chuyện cũng phải là anh ta tìm chúng ta nói trước!”
Khổng Vân Đào gần đây quả thực muốn tìm người tới nói giúp.
Đời người khó mà dự đoán được, trước đây khi còn đi học chưa từng nghĩ rằng sẽ sống ở nơi nhỏ bé như Huệ Dương này nửa cuộc đời.
Càng không nghĩ rằng anh ta sẽ ly hôn, hơn nữa còn là cách chứa đầy lời nói dối như thế.
Nhưng khiến anh ta bất ngờ nhất, là gặp gỡ và quen biết với Quách Thái Hồng.
Khổng Vân Đào muốn bảo vệ tốt đoạn tình cảm mà đối với anh ta mà nói là không dễ gì có được này. Mặc dù điều này rất khó, nhưng có khó khăn cũng phải dũng cảm bước ra bước đầu tiên.
“Anh tìm tôi?”
Triệu Trân Trân đưa mấy đứa trẻ về nhà, ở đầu ngõ bị hàng xóm gọi lại.
Khổng Vân Đào có chút không được tự nhiên gật đầu.
Đa số người của chính quyền huyện Huệ Dương đều biết công đoàn ngày nay đã khác xưa, Triệu Trân Trân không những có năng lực hơn nguyên chủ tịch công đoàn trước đây, mà công đoàn bọn họ còn đảm nhận chức trách của tổ công tác. Lần lượt đưa Lưu Phúc Sinh và Hồ Minh Vĩ vào trong ngục, tất cả hồ sơ nhân viên của thị trấn đều bị điều tra một lần, người có vấn đề đều bị điều đến nông trường.
Bởi vì Huệ Dương dù gì cũng là huyện nhỏ, có thể móc nối quan hệ với giai cấp tư sản rất ít, trên thực tế người có vấn đề không nhiều. Toàn bộ thị trấn cũng chỉ có vài chục người bị phân quyền, cụ thể đến chính quyền huyện bọn họ, chỉ có hai cán bộ trung cấp bị phân quyền.