Triệu Trân Trân lấy từ trong túi ra hai tệ và phiếu lương thực loại nửa cân, vừa đưa cho chị ấy vừa nói: “Chị Quách, chị rốt cuộc suy nghĩ thế nào rồi”
Chị Quách trừng mắt cô một cái, nói: “Mới sáng sớm, có thể đừng nói những chuyện này nữa không?”
Triệu Trân Trân cười, cũng không nói nữa.
Nếu như nói Quách Thái Hồng không thích Khổng Vân Đào thì đó là chuyện không thể, nhưng nếu nhanh như vậy đã đồng ý gả cho anh ta, vậy thì cũng là chuyện không mấy khả thi.
Chị Quách được xem là đứa trẻ khá ngốc ở trong nhà, anh chị đậu đại học, chỉ có chị ấy từ nhỏ đã không thích học hành. Tốt nghiệp cấp hai đã vào xưởng bông nhà nước làm việc. Lúc hai mươi tuổi, cha mẹ giới thiệu cho chị ấy một đối tượng, đằng trai là thầy giáo cấp hai tốt nghiệp đại học chính quy, vẻ ngoài trông cũng rất điển trai, chị Quách mới biết yêu vừa nhìn đã phải lòng rồi.
Ấn tượng của thầy giáo kia đối với chị Quách cũng khá tốt, hai người rất nhanh đã bàn đến chuyện hôn nhân. Cũng là vào lúc này chị Quách mới biết quê của thầy giáo đó ở vùng nông thôn hẻo lánh, gia đình rất nghèo, nghèo đến mức ăn không no bụng.
Chị Quách trước giờ đều là người rất hào phóng, thậm chí còn lấy ra tiền lương mà bản thân tích góp bấy nhiêu năm, cải tạo lại căn nhà cũ dột nước mưa của thầy giáo đó.
Hai nhà đã định được ngày thành hôn, nhưng khiến người ta không ngờ tới là, thầy giáo này trong một lần tham gia hoạt động điều động của trường học, đi xe buýt không may gặp phải tai nạn tử vong tại chỗ.
Chị Quách rất đau khổ, mất tới hai năm mới khôi phục trở lại, nhưng từ đó trở đi, ai giới thiệu đối tượng cho chị đều bị chị từ chối.
Người nhà lúc đầu rất lo lắng, nhưng sau đó thực sự là không khuyên nổi, lại thêm từng năm từng năm trôi qua. Sau khi chị Quách lên hai mươi bảy tuổi thì rất ít người giới thiệu đối tượng cho chị nữa. Cho dù là có thì điều kiện nghe xong cũng không ra làm sao, còn không qua nổi cửa của cha mẹ chị Quách.
Người ngoài đều cho rằng chị Quách đây là không quên được vị hôn phu cũ, vài năm trước thì đích thực là như vậy. Thế nhưng, hai người năm đó thật ra chỉ hẹn hò bốn tháng, hơn nữa tình cảm có mặn nồng cũng không chịu được sự bào mòn của thời gian, thực chất sau khi qua hai mươi lăm tuổi, chị Quách đã dần dần quên thầy giáo kia rồi.
Nhưng chị lại rất kinh ngạc phát hiện, bản thân đã quen với cuộc sống độc thân.
Khi ấy chị còn ở trong nhà, nhà của cha mẹ thực ra không tính là nhỏ, nhưng vì khá nhiều người ở. Hai anh trai mặc dù đều đã lập gia đình, nhưng đều không lựa chọn đến ở trong nhà tập thể của đơn vị, mà là ở chung với cha mẹ.
Chị Quách và hai chị gái vốn dĩ ở phòng phía Tây, là hai gian phòng thông nhau. Sau đó hai chị gái đều xuất giá, một mình chị ấy ở rất là rộng rãi.
Nhưng hai người chị dâu lại rất có ý kiến đối với việc này, tuy rằng không nói rõ ra, nhưng lời ra lời vào đều ám chỉ nói chị là “gái ế ở mãi trong nhà”. Chị Quách đương nhiên không chịu bị ức hiếp, thế là cãi nhau với hai người chị dâu một trận. Yên ổn không được bao lâu, chị Quách phát đột nhiên phát hiện đồ đạc trong phòng của mình thường vô duyên vô cớ biến mất.
Chẳng phải đồ đạc đáng tiền gì, ví dụ như trước khi chị đi làm để lên bàn một chút sợi tơ, lại ví dụ như cục xà phòng trên bồn rửa mặt trước cửa hoặc là quần áo cũ để ở trong tủ.
Chị Quách đương nhiên là rất tức giận, vốn dĩ còn định đi tìm hai người chị dâu chất vấn, nhưng lại bị mẹ cản lại. Không còn cách nào khác, chị Quách chỉ đành lắp khóa cửa, nhưng chị ấy vẫn đánh giá thấp quyết tâm muốn chiếm lấy phòng của ai đó. Mặc dù chị ra ngoài thì lập tức khóa cửa, nhưng việc mất đồ thỉnh thoảng vẫn xảy ra.
Dù gì cũng ở chung một nhà, khi đi làm có thể khóa cửa, nhưng lúc ở nhà chắc chắn là không được rồi.