Có những lúc chị ấy cũng giúp mẹ làm việc nhà, hoặc là hai mẹ con nói chuyện cùng nhau, những lúc thế này thì không thể khóa cửa được. Vậy nên nói, nếu muốn tìm cơ hội phá rối thực ra rất dễ dàng.
Nếu chị ấy thật sự làm ầm lên, nói ra đồ đạc bị mất cũng đều không đáng giá, hơn nữa hai người chị dâu có thể đổ tội cho cháu trai cháu gái. Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chị ấy mà quá tính toán, người không hiểu chuyện lại thành người lớn như chị ấy rồi.
Do vậy, chị Quách không thể không chuyển ra ngoài.
Vốn dĩ chị ấy cảm thấy sống ở ngoài sẽ có nhiều thứ không tiện, nhưng tới khi thật sự một mình ở kí túc xá đơn, mới phát hiện trên thế giới không có chuyện gì càng hạnh phúc hơn ở một mình.
Vài năm gần đây bởi vì chị ấy từ phân xưởng chuyển thành cán bộ, hơn nữa đã trôi qua nhiều năm như vậy, giờ đã là người ba mươi tuổi rồi mà ngoại hình cũng không thay đổi chút nào, lại có người giới thiệu đối tượng cho chị ấy nhưng chị Quách vẫn là không gặp một ai. Nguyên nhân thật sự tất nhiên không phải vì vị hôn phu cũ, mà là bởi vì chị ấy thật sự chỉ muốn độc thân.
Vậy mà, bây giờ người theo chủ nghĩa độc thân Quách Thái Hồng đã gặp phải vấn đề nan giải rồi.
Do gần đây thường chơi cùng mấy đứa trẻ Kiến Dân, chị Quách ngoại trừ việc nhận được rất nhiều niềm vui, đồng thời suy nghĩ trong nội tâm ít nhiều cũng có một chút lay động.
Tuy là hiệu phó Vương đến nông trường cải tạo, cuộc sống của Triệu Trân Trân bây giờ rất không tốt. Nhưng không thể phủ nhận rằng họ quả thực là một đôi vợ chồng rất ân ái, bốn đứa trẻ đứa nào cũng thông minh đáng yêu.
Vì lẽ đó, chị Quách đối với hôn nhân hạnh phúc cũng có hy vọng.
Nhất là sau khi gặp được Khổng Vân Đào.
Sau khi đến đơn vị, đồng nghiệp của công đoàn cũng gần như đều đến rồi, Triệu Trân Trân dặn dò đơn giản vài câu, để cuốn sổ ghi chép vào tay nải để chuẩn bị ra ngoài.
Lôi Chấn Hoa nhắm chuẩn cơ hội nhanh chóng đi theo.
“Chủ tịch Triệu.”
Triệu Trân Trân dừng chân lại, dửng dưng nhìn anh ta một cái.
Lôi Chấn Hoa tự ti cười trừ: “Chủ tịch Triệu có phải đã quên tôi cũng là cán bộ rồi không?” Ngụ ý là anh ta bây giờ trong công đoàn bị lạnh nhạt.
Triệu Trân Trân cười nói: “Công việc của công đoàn chúng ta không quá giống so với trước đây, anh đã ba tháng không đi làm, rất nhiều tình hình anh cũng không hiểu. Đợi sau khi làm quen, tôi sẽ giao cho anh những công việc quan trọng khác.”
Đúng là mấy ngày nay Lôi Chấn Hoa đang bị ghẻ lạnh, nhưng đây vẫn không phải điều khiến anh ta thấp thỏm nhất. Trước đây phó chủ tịch huyện Bạch đã từng lôi kéo anh ta, anh ta còn lấy một vài nội dung phát biểu của Triệu Trân Trân viết vào báo cáo nộp cho phó chủ tịch huyện Bạch. Trước đây anh ta cảm thấy Triệu Trân Trân chắc chắn sẽ không biết.
Nhưng hiện tại phó chủ tịch huyện Bạch đã bị bắt, hơn nữa chuyện bí mật hơn đều bị Triệu Trân Trân điều tra ra rồi. Nói thật lòng, trước đó anh ta cũng từng nghe nói, bản lĩnh của phó chủ tịch huyện Bạch này rất lớn. Nếu như có thể dựa vào ông ta thì thăng chức là chuyện hết sức đơn giản.
Nhưng mà, anh ta chỉ là một phó chủ tịch công đoàn nhỏ bé, trừ cuộc họp toàn thể mỗi năm mấy lần ra, hiếm khi có thể có cơ hội gặp được phó chủ tịch huyện Bạch. Nếu như không có lí do gì mà lại đi báo cáo vượt cấp chính là điều tối kỵ trong công tác cán bộ, trước tiên không nói tới phó chủ tịch huyện Bạch có tán thưởng anh ta hay không. Nếu như để chủ tịch công đoàn biết được, vậy thì ít nhiều cũng có chút khó xử.
Vì thế, vài ngày trước khi thư kí Chu tìm đến nhà anh ta, Lôi Chấn Hoa đã rất phấn khích.
Thế mà bây giờ tất cả mọi thứ đều chỉ như mây bay.
Phó chủ tịch huyện Bạch lợi hại như vậy giờ đây đã trở thành tù nhân.
Mà người làm nên chuyện này chính là người phụ nữ này.