Mỗi khi nghĩ đến điểm này, Lôi Chấn Hoa đã cực kỳ sợ hãi. Nói ra thì phó chủ tịch huyện Bạch vốn không hề đắc tội Triệu Trân Trân mà còn bị rơi vào kết cục thế này, mà anh ta thì đã triệt để đắc tội cô rồi.
Trước tiên, anh ta với tư cách là phó chủ tịch công đoàn, trong ngày đầu tiên Triệu Trân Trân nhậm chức nên tích cực phối hợp, biểu thị sự chào đón nhiệt tình, đồng thời giới thiệu kỹ lưỡng tình hình cơ bản của công đoàn. Thứ hai, anh ta nên chịu đựng được thử thách, không nên vượt cấp báo cáo cho phó chủ tịch huyện Bạch, càng không nên ăn cắp phương pháp làm việc mà Triệu Trân Trân từng nói.
Sau khi phó chủ tịch huyện Bạch bị bắt đi, phòng làm việc của anh ta cũng bị niêm phong, chỉ mong bản báo cáo kia của anh ta đã bị chuột gặm nát đi.
Lôi Chấn Hoa cẩn thận hơn trước đây nhiều rồi, anh ta không dám đi cùng hàng với Triệu Trân Trân, mà là cố ý đi sau nửa bước nhỏ, hai mắt đương nhiên cũng không dám nhìn lung tung như trước đây. Khi nghe nói Triệu Trân Trân qua một thời gian nữa muốn giao cho anh ta nhiệm vụ quan trọng, trái tim đang treo lên vì lo lắng của anh ta cuối cùng cũng yên ắng lại, vui vẻ bày tỏ thái độ: “Chủ tịch Triệu yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm quen tình hình, để có thể phục vụ Đảng và nhân dân tốt hơn.”
Triệu Trân Trân cười nhẹ một tiếng, bước chân nhanh hơn.
Nội dung cuộc họp vẫn luôn dài dòng và khô khan.
Triệu Trân Trân ngồi ở vị trí làm việc rất ngay ngắn, biểu cảm trên khuôn mặt cũng rất nghiêm túc, trong tay cầm một cây bút không ngừng viết viết vẽ vẽ. Nếu như không quan sát kĩ, sẽ không phát hiện trên tờ giấy trắng trước mặt cô vẽ một chú chó con rất đáng yêu. Kiến Xương gần đây thích vẽ các loại động vật khác nhau, cô cảm thấy rất thú vị nên cũng học theo con trai vẽ vài thứ.
Công việc của Triệu Trân Trân rất bận, con cái nhà người ta cô không quá hiểu rõ, vậy nên cũng không dễ so sánh. Nhưng so với anh trai và em trai thì Kiến Xương quả thật có chút thiên phú về hội họa. Triệu Trân Trân dựa vào nét vẽ của cậu nhóc vẽ ra chú chó con, hai cái tai to to cụp lại, cực kỳ đáng yêu.
Cô tuy rằng khuôn mặt căng thẳng, nhưng trong lòng lại vui vẻ.
Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, nhà ăn cho người đưa cơm trưa đến, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, cuộc họp lại tiếp tục.
Khiến Triệu Trân Trân không ngờ tới là, cuộc họp vừa bắt đầu được mấy phút, cô đã bị bí thư Triệu gọi tên lên bục rồi.
Trong đầu cô nhanh chóng xem qua sự việc gần đây một lần. Hiện tại cách phó chủ tịch huyện Bạch bị bắt đi đã hai tuần, công đoàn bọn họ bước tiếp theo chuẩn bị ngủ đông một thời gian, trong thời gian ngắn sẽ không có kế hoạch tịch biên tài sản hoặc bắt người nữa.
Thực ra mấy lần hành động này thuận lợi như vậy, có liên quan rất lớn với sự ủng hộ của trưởng ban Trương.
Trước lúc cô đến Huệ Dương, trưởng ban Trương sợ cô không có người để dùng, điều tạm hai cảnh sát mặc thường phục đắc lực nhất dưới trướng. Chính là hai người lúc đầu phụ trách theo dõi Lư Chí Vĩ, điều sang cho Triệu Trân Trân dùng.
Lưu Phúc Sinh quá phô trương, vấn đề của anh ta rất dễ bị phát hiện. Hồ Minh Vĩ bởi vì sử dụng quá nhiều công quỹ, mắt thấy thiếu hụt càng ngày càng lớn, người ở dưới lo lắng xảy ra chuyện lớn, không thể nhịn nổi nên dùng hình thức viết áp phích chủ động vạch trần ra ngoài. Duy chỉ có sự việc của phó chủ tịch huyện Bạch, thứ nhất là không dễ điều tra, thứ hai là không dễ thu thập bằng chứng. Mặc dù Triệu Trân Trân nghi ngờ anh ta có vấn đề, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Lần này dường như tất cả công việc điều tra, thu thập bằng chứng đều là hai cảnh sát mặc thường phục làm.
Không thể không nói, đúng là người trong ngành nên làm nhanh gọn. Triệu Trân Trân nghĩ mãi không ra, nhưng hai vị cảnh sát mặc thường phục theo dõi phó chủ tịch huyện Bạch mấy ngày, rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề.