Người giáo viên này mới vào, nói chuyện không biết giữ lời, hung hăng phê bình Triệu Trân Trân và những nhân viên trong công đoàn của cô một trận.
Vương Văn Quảng bình thường không chủ động hỏi công việc của Triệu Trân Trân, anh còn cho rằng lần điều tới Huệ Dương này chỉ là giống lúc ở xưởng bông nhà nước, đơn thuần chỉ là chịu trách nhiệm công việc hàng ngày của công đoàn. Việc này đối với vợ anh xem như quen việc dễ làm, chắc là không có áp lực gì. Nhưng thông qua giáo viên đó anh mới biết, hóa ra phần công việc này không hề bình thường như anh tưởng.
Tuy là công việc này có thể đối với cô, đối với con, thậm chí đối với anh đều là một loại bảo vệ. Nhưng thực ra đây là một công việc dễ đắc tội người khác, huống hồ cô lại là một đồng chí nữ trẻ tuổi.
Tuy giáo viên kia đã phê bình Triệu Trân Trân một trận vì mình bị phân quyền, nhưng đối với việc cô tịch thu tài sản của Lưu Phúc Sinh và Hồ Minh Vĩ, cùng với lật đổ phó chủ tịch huyện Bạch, đều biểu thị sự tán đồng. Tất nhiên là khi nói những điều này người này đã biết thân phận của Vương Văn Quảng, vì thế còn xin lỗi.
Vương Văn Quảng không cách nào tưởng tượng được. Vợ mình một mình nuôi bốn đứa con, đến nơi đất khách quê người như huyện Huệ Dương làm việc, nhất định là phải khắc phục vô số khó khăn, mới làm được chuyện vì dân trừ hại như vậy.
Chỉ là xuất chúng như vậy e rằng cũng dễ dàng gây thù. Không nói cái khác, Huệ Dương kia nhiều người bị phân quyền như vậy, nếu người nhà những người này ghi hận trong lòng, viết áp phích vạch trần cô mỗi tuần đều đến nông trường, căn bản không vạch rõ giới hạn với anh.
Nếu là như vậy, vậy thì anh thà rằng không được gặp vợ con.
Triệu Trân Trân còn cho rằng anh không thể thấu hiểu cho công việc của mình, thở dài nói: “Văn Quảng, em cũng là không còn cách nào khác. Ngồi ở trên vị trí này, việc lãnh đạo đã giao không thể không hoàn thành. Huyện Huệ Dương không lớn, công đoàn bọn em đã đưa tất cả nhân viên khả nghi đều phân quyền đến nông trường rồi, tiếp theo sẽ không có chuyện lớn gì nữa. Chỉ là đến cơ quan mỏ làm một chút công tác tuyên truyền hàng ngày là được rồi.”
Vương Văn Quảng hạ quyết tâm tàn nhẫn, mặt nặng nói: “Đúng là hoang đường, cô của giáo viên Tề ở nước ngoài, có liên quan hệ gì với anh ta. Trân Trân à, em nghĩ kĩ lại đi, em làm những việc này thật sự không thẹn với lòng sao?”
Triệu Trân Trân quay đầu nhìn chồng một cái, muốn giải thích thêm nhưng lại cảm thấy anh nói quả thực cũng rất có lý.
Vương Văn Quảng nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé ấm ức của cô, trong lòng rất đau đớn, nhưng vẫn cắn răng nói: “Trân Trân, chúng ta đã ly hôn rồi, em là cán bộ quốc gia tiền đồ rộng mở, là người đến thị trưởng Trần cũng tán thưởng. Mà anh là một người cần lao động cải tạo, sau này em không cần đến thăm anh nữa.”
Nói xong đứng dậy quay người rời đi.
Bốn đứa trẻ cảm thấy rất kì lạ, bọn trẻ còn chưa kịp nói chuyện với cha, sốt ruột hét lớn: “Chaaaaaa!”
Vương Văn Quảng nghe xong lòng đau như cắt, bước chân càng ngày càng nhanh.
Nhìn cha càng đi càng xa, mấy đứa trẻ đều rối cả lên, thậm chí Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Xương còn chạy ra ngoài đuổi theo.
Triệu Trân Trân ngăn con trai lại, nói: “Cha còn bận công việc, chúng ta đừng làm phiền cha nữa, theo mẹ về có được không?”
Vương Kiến Dân đứng bên cạnh ngờ vực nhìn chằm chằm mẹ, mẹ vẫn đang cười, dường như cũng chẳng khác trước đó là mấy.
Nhưng còn cha, có vẻ cha tức giận rồi.
Cậu bé thấy hơi khó hiểu, mẹ đối xử với cha tốt như thế, tại sao cha lại giận chứ?
Kiến Dân duỗi tay giữ lấy em trai Vương Kiến Quốc rồi nói nhỏ: “Nghe lời mẹ đi.”
Triệu Trân Trân dẫn bốn đứa trẻ lên xe để trở về Huệ Dương, lúc đi qua cửa hàng thịt mới vào thử vận may, ai ngờ mấy mẹ con cũng khá là may mắn.