Nhân viên bán hàng lúc đó là cấp dưới của em gái Ngô Hồng Quân, cô ta rất nhiệt tình chào hỏi, lấy lên một miếng thịt lợn từ sau quầy hàng, vừa cười vừa nói: “Lúc trưa mới đến, bán cũng chẳng được nhiều, chúng tôi còn định chia nhau mỗi người một phần đây.”
Triệu Trân Trân nhanh chóng lấy tiền với phiếu thịt mua nửa cân, cười cười nói: “Cảm ơn nhiều nha, bây giờ tôi về băm nhỏ làm nhân làm sủi cảo cho bọn trẻ ăn.”
Ngô Hồng Lệ nhìn bốn đứa trẻ mà ngưỡng mộ nói: “Bọn trẻ đều háu ăn cả, mấy đứa trẻ nhà tôi cũng vậy, mấy hôm mà không được ăn thịt là nháo nhào cả lên.”
Về đến nhà, Triệu Trân Trân dặn dò hai đứa lớn trông em trai, còn mình thì vào bếp nấu cơm.
Lúc đồng hồ trong phòng khách chỉ mười hai giờ, cũng là lúc sủi cảo nóng hổi cũng làm xong rồi.
Chị Quách vừa vào đến sân đã ngửi thấy mùi thơm, chất giọng vang vọng từ bên ngoài: “Ái chà, đến sớm không bằng đến đúng lúc, chị cũng lâu lắm không ăn sủi cảo rồi.”
Triệu Trân Trân buông đũa xuống mời: “Mau ngồi xuống ăn đi.”
Chị Quách đặt đồ trong tay xuống, ngồi vào bàn ăn một hơi hết hơn nửa đĩa sủi cảo nhân thịt với cải trắng, còn húp nửa bát canh, sau đó mới nói nhỏ: “Mấy hôm trước Khổng Vân Đào nói với chị, vùng ngoại thành có một công xã có nhóm nuôi trồng chuyên nuôi gà vịt. Dạo gần đây chẳng phải là đang khủng hoảng lương thực sao, đội sản xuất chê là lãng phí thức ăn nên không muốn nuôi nữa. Nhưng mà cũng không thể ngay lập tức giết hết gà vịt được, nên đưa tin ra là bán với giá thấp hơn bình thường. Mới sáng sớm chị đã đi rồi, có bao nhiêu là người cũng đến đó mua đấy.” Chị ấy nói rồi chỉ vào giỏ của mình ở dưới đất, tiếp tục nói: “Trong này có hai con gà, hai con vịt.”
Vận may hôm nay đúng là quá tốt rồi.
Gần đây cô không có thời gian đến cửa hàng thịt để xếp hàng, thịt gà thịt vịt đắt đỏ cũng không mua nổi, bọn trẻ mặc dù không nói gì nhưng mỗi lần thấy mâm cơm thì đều bày ra vẻ mặt thất vọng, cô đều thấy cả.
Triệu Trân Trân lại mang lên một đĩa sủi cảo, hỏi: “Chị Quách, chị ăn thêm đi, mà bọn họ bán một cân bao nhiêu tiền thế chị?”
“Sẽ đắt hơn ngoài cửa hàng một chút, hai tệ một cân, nhưng đều là gà vịt sống, sẽ làm thịt ngay tại chỗ cho mình nên cái giá này cũng hợp lý.”
Triệu Trân Trân gật gật đầu.
Nhưng tiếc là bây giờ nóng quá, nếu không mua nhiều một ít làm gà hun khói hay vịt hun khói cũng không tệ chút nào.
Chị Quách ăn hết hai đĩa sủi cảo, lau miệng rồi nói: “Hôm nay em đi thăm hiệu phó Vương rồi chứ? Tình hình bên nông trường thế nào rồi, việc cung cấp thực phẩm không có vấn đề gì chứ?”
Triệu Trân Trân gật đầu, có hơi lo lắng trả lời: “Sợ là không tốt lắm, em thấy sắc mặt của anh ấy không được tốt cho lắm.”
Chị Quách còn chưa kịp nói gì, Vương Kiến Quốc đột nhiên lên tiếng: “Dì Quách, hôm nay bọn con đi thăm cha, hình như cha giận rồi, còn bảo không cho mẹ dẫn bọn con đi thăm cha nữa.”
Chị Quách nhất thời không biết nói gì, quay sang nhìn Triệu Trân Trân.
Triệu Trân Trân lại quay sang cười cười với chị ấy. Cô đã sống hai kiếp rồi, nếu vẫn không biết ý đồ của chồng mình thì cô trọng sinh cũng phí công rồi. Gần đây huyện Huệ Dương có vài người bị điều tới nông trường Thanh Hòa, cô thừa nhận trong đó có nhiều người vô tội, nhưng nói đến vô tội, chẳng lẽ chồng cô Vương Văn Quảng không vô tội hay sao.
Mặc dù chồng cô thuộc thành phần tri thức, có nói là học thức sâu rộng cũng không quá lời, nhưng từ nhỏ đã được Tào Lệ Quyên chiều chuộng, chẳng cần phải làm lụng gì. Năm đó lúc đi du học nước ngoài cũng thuê người có chuyên môn chăm sóc anh. Bây giờ hàng ngày từ sáng sớm đến tối mịt đều phải làm việc chân tay, ngày nào cũng như ngày nào. Nếu không có mưa hay tuyết gì đó, một tháng chắc chẳng được nghỉ lấy một ngày.
Hơn nữa, ăn cũng chẳng được no.