Nhưng mà ông ta biết Triệu Trân Trân không phải người dễ động vào.
Thế nên cũng không dám làm chuyện gì quá đáng.
Trước kia ông ta từng bàn bạc với phó chủ tịch huyện Bạch, tình hình công đoàn bây giờ đang rất nổi bật, đến cả thị chính cũng ra công văn khen ngợi, đây là việc trước nay chưa từng có. Thế nên bọn họ là lãnh đạo của huyện Huệ Dương, đương nhiên cũng muốn hưởng ké một chút ánh sáng. Bởi vậy nên mới nghĩ đến để phòng tuyên truyền gia nhập công đoàn.
Hơn nữa trưởng phòng tuyên truyền bây giờ cũng là do ông ta cất nhắc lên, Triệu Trân Trân có bất kỳ động thái gì ông ta đều có thể nắm rõ trước tiên.
Vì đã được bí thư Triệu dặn dò nên trưởng phòng tuyên truyền là chị Nghiêm sau khi được chuyển đến công đoàn rất nóng lòng muốn thể hiện bản thân. Chị ta cũng giống như Lôi Chấn Hoa, đều là những người sinh ra và lớn lên ở huyện Huệ Dương nên rất hiểu tình hình cơ bản ở huyện mình. Tham khảo việc soát nhà của hai người trước, Lưu Phúc Sinh là xưởng trưởng của xưởng kim khí, Hồ Minh Vĩ là làm ở phòng tài chính, nhưng đều có một điểm chung chính là rất nhiều tiền.
Huyện Huệ Dương không lớn, tất nhiên người có tiền cũng không nhiều, chị Nghiêm suy nghĩ lung tung một lượt, cũng không tìm được một người phù hợp. Có điều, chẳng có ai lại viết trên trán là mình có tiền hay không, ví dụ như Hồ Minh Vĩ, lúc chưa bị vạch trần thì cũng chỉ là một cán bộ nhà nước bình thường mà thôi, ai mà ngờ được trong nhà ông ta lại cất giữ lắm tiền như vậy.
Thế nên, mười một người của phòng tuyên truyền, tất cả công việc sau khi tới công đoàn là thảo luận xem tiếp theo là tịch thu tài sản nhà ai. Cũng may gần đây đã có kết luận rồi.
“Đúng đấy, tôi nghe Tiểu Trịnh nói, một nhà là nhà họ Từ ở trong thành phố, nhà còn lại chính là chủ nhiệm Diệp.”
Nhà họ Từ quả thực rất giàu, nhưng số tiền nhà họ kiếm được cũng rất khổ cực. Hơn nữa thành phần giai cấp nhà họ cũng không có vấn đề gì, ba thế hệ gần đây cũng đều là nông dân cả. Nói cho cùng, bây giờ cửa hàng lương thực, cửa hàng thịt, cửa hàng thực phẩm, còn có cửa hàng bách hóa mà gắn liền với cuộc sống của người dân đều là doanh nghiệp nhà nước, tư nhân thì không được phép mở. Nhưng tiệm may thì có tính đặc thù, có thể mở tư nhân được.
Tiệm may nhà họ Từ có lịch sử lâu đời, nghe nói là có từ thời đầu Dân Quốc, nhưng mà lúc đó còn có cả những loại vải cao cấp. Mặc dù bây giờ phát triển được từ hai tiệm thành sáu tiệm, nhưng đã không bán vải cao cấp từ lâu rồi, chỉ có những vật liệu gia công thôi. Thợ may của nhà đó cũng thay đổi mấy lần, nhưng tay nghề vẫn mang đậm chất riêng, hơn nữa phí thu cũng hợp lý, thế nên quanh năm không cần lo lắng về khách hàng, mỗi đợt đổi mùa hay cuối năm thì đều có người đến xếp hàng từ sớm.
Thế nên cứ năm này qua tháng nọ, tự nhiên cũng tích lũy được khối tài sản khiến người khác phải kinh ngạc.
Hơn nữa, mỗi một đời nhà họ Từ đều rất đoàn kết. Đời bây giờ có ba anh em, anh cả là một người trung niên khôn khéo, quan hệ của ông ta với mỗi cơ quan chính phủ của huyện Huệ Dương đều rất tốt.
Nhà họ Từ thì ít nhất thì còn có điểm là giàu có để mà nhắc, nhưng chủ nhiệm Diệp bình thường đều cười tít mắt, nhân duyên với những người trong cơ quan chính quyền của huyện cũng tốt. Hơn nữa thật ra ở văn phòng huyện cũng không có thực quyền gì, ngoài những việc hàng ngày ra, cũng chỉ là làm theo sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên.
Triệu Trân Trân hỏi đầy kinh ngạc: “Chủ nhiệm Diệp có vấn đề gì?”
Chị Quách cười cười châm biếm, nhỏ giọng nói: “Chị Nghiêm biết được việc tám đời nhà người ta, nói là mặc dù bây giờ nhà chủ nhiệm Diệp toàn là người dân bình thường, nhưng tổ tiên cũng từng giàu có, hơn nữa còn là phú hào, dưới nhà của ông ta có chôn hai hòm vàng.”