Nói xong chị ấy cười ha hả.
Triệu Trân Trân vốn dĩ thấy cũng hơi buồn cười, nhưng nghĩ kỹ thì không cười nổi nữa. Mấy người bị trưởng ban Trương tịch thu tài sản ở Bình Thành đó, hoặc là tham ô, hoặc là có vấn đề về tác phong. Cô đến nhà hai người bị tịch thu tài sản ở Huệ Dương là Lưu Phúc Sinh và Hồ Minh Vĩ, bản thân hai người này cũng là có những sai lầm nghiêm trọng.
Nhưng nhà họ Từ với chủ nhiệm Diệp mà chị Nghiêm đã chọn vốn dĩ không phù hợp với điều kiện. Nhà họ Từ có tiền, nhưng mỗi đồng đều là họ cực khổ kiếm được. Nếu nhà họ Từ bị tịch thu, có thể rất nhiều tiệm may ở Huệ Dương sẽ đóng cửa, mọi người muốn may quần áo cũng không tiện nữa.
Chủ nhiệm Diệp thì lại càng không phù hợp, anh ta là cán bộ của Đảng và Nhân dân, chỉ vì một tin đồn vô căn cứ mà bị tịch thu nhà cửa thì oan quá rồi. Hơn nữa, cho dù trong nhà người ta có vàng thì chỗ vàng đó cũng là sản nghiệp của tổ tiên kiếm được, dựa vào cái gì mà tịch thu của người ta.
Làm thế này thì có khác gì bọn cướp đâu?
Cô cau mày nói: “Xem ra công đoàn của chúng ta cần phải tăng cường học hành chính trị, nếu không tư tưởng của một số người quá nguy hiểm rồi.”
Chị Quách gật đầu nói: “Chứ sao nữa, những người nay cứ như điên vậy, chỉ sợ muốn nhờ việc này để phát tài.”
Chị ấy đoán không sai, bây giờ công đoàn hấp dẫn như tất nhiên là bởi vì sự tuyên dương của thành phố. Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, cũng không biết là tin đồn từ đâu truyền tới, nói là lúc công đoàn tịch thu tài sản, tiền của nhà Lưu Phúc Sinh và Hồ Minh Vĩ quá nhiều, ngoại trừ phần lớn được giao cho cấp trên, còn một phần nhỏ bị chia lại cho mấy người nội bộ của bọn họ. Có người nói là một người được chia một thỏi vàng, có người lại nói một người được chia hai trăm tệ, nghiêm trọng hơn là còn nói được chia cả hai thứ.
Nhưng dù chỉ là chia một thứ thì cũng khiến cho người ta ngưỡng mộ rồi.
Chị Nghiêm cái gì cũng tốt chỉ có cái thiếu tiền. Chồng chị ta là một người ốm yếu, không những bị mất việc mà mỗi tháng đều phải trả tiền thuốc. Già trẻ lớn bé trong nhà đều phải dùng đến tiền, chỉ có thể trông mong vào tiền lương của chị ta, cơ bản thì mỗi tháng kiếm không đủ ăn. Thế nên khi phó chủ tịch huyện Bạch tiết lộ để phòng tuyên truyền sáp nhập vào công đoàn, chị ta rất vui, đồng ý ngay lập tức.
Mặc dù sau khi sáp nhập, chị ta là phó chủ tịch công đoàn, phải phục tùng lãnh đạo Triệu Trân Trân.
Nhưng điều khiến chị ta thất vọng là không biết Triệu Trân Trân có ý kiến về sự sắp xếp của bí thư Triệu, cô cố ý phớt lờ bọn họ cũng hơn hai tuần rồi. Công đoàn không có động thái gì thì không nói, đến cả kế hoạch công việc cũng không nhắc đến chuyện tịch thu tài sản. Trừ những công việc thường ngày ra, Triệu Trân Trân chia nhân công ra ba người một tổ để đến từng đơn vị lớn ở Huệ Dương làm công tác tuyên truyền, hơn nữa còn làm việc rất nghiêm túc. Ngày hôm sau mỗi người đều phải báo cáo lại tình hình cụ thể. Những đơn vị lớn nhỏ ở Huệ Dương cộng lại không tốt, nếu công việc đều phải làm nghiêm túc như thế, có lẽ hai tháng cũng không kết thúc được.
Mà chị Nghiêm cảm thấy ý nghĩa tổng thể công việc này không lớn, người với người đều không giống nhau, có người sinh ra nhận thức đã cao, có người dạy thế nào cũng vẫn đần độn, không phải cứ học một hai lớp tư tưởng chính trị là có thể giải quyết được. Thế nên khi Triệu Trân Trân hỏi chị ta, chị ta nhất quyết từ chối dự án công việc này mà lại dẫn dắt chuyện tịch thu tài sản mà cấp dưới thân cận của mình nghiên cứu.
Con người một khi đã nổi máu tham thì có thể chẳng phân biệt phải trái gì nữa.
Buổi tối hôm đó, sau khi Triệu Trân Trân đợi con đi ngủ xong, mở xem yêu cầu công việc của trưởng ban Trương đưa ra.