Sau khi xem xét nghiêm túc thì làm một bảng mẫu chi tiết, không những đặt ra tiêu chuẩn và điều kiện tịch thu tài sản một cách rõ ràng, mà còn phân tích ví dụ của phó thị trưởng Mã trước đó.
Nếu đã có người chưa rõ điểm mấu chốt của việc tịch thu tài sản thì cô sẽ nói cho hiểu.
Ngày hôm sau tại cuộc họp công đoàn, Triệu Trân Trân giảng giải về bảng biểu cho mọi người một lần, sau khi đưa ra ví dụ của phó thị trưởng Mã thì nghiêm túc nói: “Chúng ta cần lôi ra những phần tử tầng lớp tư sản phá hoại ẩn náu trong nội bộ quần chúng, còn có những thành phần ẩn náu trong đội ngũ cán bộ. Trọng điểm của tịch thu tài sản là ở chỗ bản thân người đó có những sai lầm nghiêm trọng, đó mới là điểm cơ bản của tịch thu tài sản. Chứ không phải có người nghĩ đến nhà nào có tiền là đi tịch thu, làm như thế có khác nào bọn thổ phỉ của xã hội cũ đâu. Đội ngũ chúng ta trước kia có tám dự án kỷ luật cần chú ý, trong đó có một dự án là không thể nghe theo mỗi lời nói của quần chúng. Tôi nghe nói có đồng chí đã có tư tưởng nghĩ đến những thỏi vàng trong nhà người khác, đây là một sai lầm rất nguy hiểm.”
Chị Nghiêm tham gia vào công việc nhiều năm cũng không phải loại người không có tư tưởng của Đảng. Qua lời cảnh tỉnh của Triệu Trân Trân, chị ta cũng đã nhận ra sai lầm của bản thân, gương mặt hổ thẹn cũng đỏ lên.
Con người đều có tư lợi, thực ra bọn họ đã kiểm tra rất nhiều người, có người có điều kiện còn phù hợp hơn chủ nhiệm Diệp. Nhưng chị Nghiêm có xích mích công việc với anh ta, mà việc nhà chủ nhiệm Diệp có vàng đến tám mươi phần trăm là thật nên chị ta mới chọn chủ nhiệm Diệp. Lúc đó chị ta không nghĩ nhiều vậy, chỉ đơn giản là cho rằng giai cấp vô sản chuyển mình làm chủ, nhà họ Diệp nhiều vàng như vậy đương nhiên là giai cấp tư sản rồi.
Tất nhiên nhận sai thì không thể rồi, nên sau khi Triệu Trân Trân phát biểu xong, chị ta lập tức cười rồi nói: “Chủ tịch Triệu phát biểu thật là quá tốt, nếu tịch thu tài sản đã có nhiều điều kiện đến vậy, không chú ý một cái sẽ phạm sai lầm, những chuyện lớn thế này về sau cứ để Triệu chủ tịch làm vậy. Kinh nghiệm về công việc tuyên truyền của mấy người chúng tôi cũng không ít, hay là đến các đơn vị lớn dạy một khóa tư tưởng chính trị.”
Triệu Trân Trân rất vui, lập tức nói: “Chị Nghiêm, cấp dưới của chị có mười người đúng không, tôi cho chị thêm bốn người, tổng cộng là mười bốn người. Chị và Lôi Chấn Hoa cùng nhau quản lý, bàn bạc xem chia tổ như thế nào rồi báo lại cho tôi.”
Chị Nghiêm nghe xong sắc mặt lại thay đổi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói gì.
Lôi Chấn Hoa thì vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, anh ta sau một thời gian bị ghẻ lạnh, bây giờ cuối cùng cũng được phụ trách công việc như các đồng đội khác. Nhưng anh ta cũng rất nhanh lại không vừa lòng, những người này đều quên anh ra là phó chủ tịch, nhưng anh ta không quên. Hơn nữa, lúc nào anh ta cũng nghĩ làm thế nào để quản lý nhiều việc hơn.
Như hôm nay cuối cùng cũng có cái bánh rơi từ trên trời xuống, con người chị Nghiêm ai cũng biết là khó đối phó, nhưng nếu có cơ hội, cho dù ra sao thì cũng phải thử.
Anh ta cũng nhanh chóng thể hiện thái độ: “Chủ tịch Triệu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ được giao.”
Ở một nơi anh ta không thể nhìn thấy, chị Nghiêm đã không nhịn được mà trợn mắt.
Trong công việc, Triệu Trân Trân rất công bằng với chị Nghiêm. Cuối tuần cũng tạm thời không đi thăm chồng ở nông trường nữa, không suy nghĩ việc gì khác nữa, cuộc sống tự nhiên cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Mặc dù các con đều quen với việc chủ nhật sẽ đến nông trường Thanh Hòa, nhưng Kiến Dân với Kiến Quốc hiểu chuyện, thái độ lần trước của cha khiến hai anh em rất bối rối, cũng tủi thân thay cho mẹ mình.