Nếu mẹ không đi nữa, hai đứa cũng không đi. Tất nhiên sẽ nhớ cha nhưng cũng không nhớ đến vậy.
Vương Kiến Xương thì giận hơn hai anh một chút, cậu nhóc thấy cha không những xấu đi mà tính khí cũng tệ hơn. Lần trước thằng nhóc hét đến đau họng rồi mà cha không dừng lại, cũng không quay đầu nhìn nó. Hừ, cha thật xấu.
Vương Kiến Minh còn nhỏ nên hơi nhớ cha, muốn được cha nhấc lên cao cao, nhưng cậu nhóc vừa nhắc đến cha, anh ba đã đen mặt lại không để ý đến cậu nhóc nữa, nên sau khi nhắc đến một lần thì không dám nhắc nữa.
Trong lòng Triệu Trân Trân bỗng nhiên lo cho chồng nhưng cũng nén lại trong lòng.
Hôm đó là cuối tuần, hiếm khi Triệu Trân Trân được ngủ đến khi tự tỉnh giấc. Thực ra chỉ là lúc hơn sáu giờ, cô thức dậy làm cơm cho bọn trẻ mới phát hiện các con đều chưa tỉnh. Dù sao cũng là cuối tuần nên không đánh thức bọn nó, bản thân cũng ngáp một cái rồi trở về giường ngủ lại.
Ai mà ngờ ngủ một lát thôi mà đến hơn chín giờ.
Cô mặc váy ngủ chạy ra ngoài phòng xem, quạt điện bật ở mức cao nhất. Kiến Dân với Kiến Quốc đang làm bài tập. Tiểu Kiến Xương chơi xếp gỗ với em trai, hình ảnh bốn anh em vô cùng hòa hợp.
Triệu Trân Trân thở ra một hơi, cười hỏi: “Kiến Dân, các con ăn cơm chưa?”
Vương Kiến Dân cười cười trả lời: “Bọn con ăn từ lâu rồi, mẹ đói rồi đúng không, mau ăn đi ạ.”
Triệu Trân Trân gật đầu rồi đi vào nhà bếp, phát hiện còn một bát cháo để phần cho cô trong nồi, nửa đĩa củ cải xào, hai chiếc bánh hành lá và một quả trứng gà luộc. Ngoài ra, bát với nồi đều đã được rửa sạch rồi. Cô ăn rất ngon miệng, không thể nhịn được nở nụ cười.
Mặc dù thời tiết rất nóng nhưng cô vẫn quyết định đưa bọn trẻ ra ngoài chơi.
Huyện Huệ Dương là một nơi nhỏ nhưng phong cảnh lại rất đẹp, đặc biệt là núi Bàn Sơn vùng ngoại ô. Một nửa ngọn núi là cây đại thụ, là một nơi thắng cảnh tự nhiên.
Bọn trẻ con thì không để ý nóng lạnh như người lớn, nghe thấy được đi chơi thì rất vui.
Vốn dĩ Triệu Trân Trân cho rằng một mình cô đưa bốn đứa trẻ đi chơi không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng đến khi xe đến núi Bàn Sơn, Kiến Dân với Kiến Quốc nhanh chân. Kiến Xương không kịp theo nên tức giận gọi to, Tiểu Kiến Minh chân lại càng ngắn đi được một lúc là mệt muốn mẹ bế.
Mặc dù đứa trẻ hai tuổi không tính là quá nặng nhưng đường lên núi lại còn bế thêm một đứa trẻ, Triệu Trân Trân chỉ bế một lúc là mệt không đi nổi. Cô dừng lại uống ngụm nước thì nhìn lên đã không thấy hình dáng của Kiến Dân, Kiến Quốc đâu.
Đầu óc Triệu Trân Trân phút chốc trống rỗng, cô vội vàng cõng Tứ Bảo vai, một tay nắm lấy Kiến Xương liều mạng chạy về phía trước, cùng lúc gọi to tên của Kiến Dân và Kiến Quốc.
Bởi vì là chủ nhật nên du khách trên đường núi rất nhiều. Triệu Trân Trân không biết lúc này đầu tóc cô rối bù, hai má ửng đỏ, vẻ mặt hoảng loạn, cõng một đứa trẻ trong túi vải trên vai, một tay còn kéo một đứa bé khác. Kiến Xương chạy không kịp tốc độ của cô, cơ thể nhỏ bé bị kéo đi loạng choạng.
Khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thảm hại.
May là chạy một đoạn cô đã nhìn thấy Kiến Dân và Kiến Quốc đang dắt tay nhau.
Triệu Trân Trân thở hổn hển đi tới, vô cùng tức giận nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, trước khi đến đây không phải mẹ đã nói rồi à. Mẹ chăm sóc Tứ Bảo, hai con giúp mẹ trông Tam Bảo, bây giờ các con đã làm được chưa?”
Vương Kiến Dân xấu hổ cúi đầu nói: “Mẹ, chúng con sai rồi!”
Vương Kiến Quốc cũng vội vàng nhận lỗi với mẹ, nhưng khi nắm tay Vương Kiến Xương cậu nhóc vẫn nhìn em trai mình với ánh mắt ghét bỏ rồi thì thầm: “Em ba, lát nữa em đi nhanh lên, nếu không anh hai sẽ không đưa em đi chơi đâu!”
Vương Kiến Xương hơi tủi thân gật đầu.
Thật ra sở dĩ Kiến Dân và Kiến Quốc đi nhanh như vậy, là bởi vì họ đã nghe anh em Lưu Hàn Lâm Lưu Hàn Quốc trong lớp nói trên đỉnh núi Bàn Sơn có một ngôi miếu.