Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 426 - Chương 426:

Chương 426:

Kể từ khi gặp được “hồ ly tinh” Triệu Trân Trân, Miêu Lan Lan cũng tự biết xấu hổ không hề đến gặp Vương Văn Quảng nữa. Cô ta rất tò mò nghe chủ nhiệm Lưu nói về dự án cải tạo thổ nhưỡng, nhưng khác nghề như cách núi, cô ta không nghe ra được sự hữu ích của dự án này, nói đến nói đi không phải cũng nói về chuyện trồng hoa màu tăng gia sản xuất à?

Cô ta mỉm cười an ủi chủ nhiệm Lưu: “Tham gia tổ làm việc cũng đâu có gì tốt đâu, không phải còn cần làm nhiều hơn sao?”

Chủ nhiệm Lưu lắc đầu nói: “Tiểu Miêu, cô không biết đấy thôi, nếu như dự án này của bọn họ thành công nhất định sẽ gây được tiếng vang lớn, nói không chừng, nói không chừng bọn họ còn có thể rời khỏi nông trường đấy!”

Hai mắt Miêu Lan Lan sáng lên, cô ta có chút không dám tin hỏi lại: “Thật sao?”

Chủ nhiệm Lưu hờ hững đáp: “Không nhất định, đây chỉ là phán đoán của tôi thôi, nếu như không có gì bất ngờ thì xác suất hẳn khá càng cao!”

Chiều hôm đó sau giờ làm, mọi người đều xuống nhà ăn ăn cơm.

Miêu Lan Lan vội vàng lấy một phần ăn, chen qua đám đông trực tiếp đến trước mặt Vương Văn Quảng, rồi gắp một cái chân gà muối trong đĩa cho anh: “Anh Vương, đây là đồ nhà tôi mới gửi đến hôm qua, mùi vị rất ngon, không tin anh thử xem!”

Triệu Trân Trân không tới, đã lâu rồi Vương Văn Quảng không được ăn thịt, anh nuốt xuống một ngụm nước bọt nói: “Không cần đâu!” Vừa định quay đi, hiệu phó Lương bên cạnh đã ra tay, ông ta vội vàng gắp chân gà bỏ vào trong bát của mình, cưới nói với Miêu Lan Lan: “Văn Quảng không thích ăn chân gà, tôi ăn giúp cậu ấy cho!”

Lúc này Miêu Lan Lan không màng tới tức giận, ngược lại còn cười hỏi: “Anh Vương, anh thích ăn cái gì?”

Trong nông trường không có nhiều đồng chí nữ trẻ tuổi, đặc biệt còn ưa nhìn như Miêu Lan Lan, có thể nói từng cử động của cô ta đều làm cho người ta chú ý. Hơn nữa Vương Văn Quảng cũng là một nhân vật nổi tiếng trong nông trường, vì vậy hai người tuy chưa nói mấy câu, nhưng đã có người yên lặng vây xem rồi.

Vương Văn Quảng không thích cảm giác này cũng không muốn trả lời câu hỏi của Miêu Lan Lan, vì vậy anh bưng khay cơm quay người rời đi.

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới cái người Miêu Lan Lan này thực sự không phải là một người phụ nữ bình thường. Sau khi ăn xong trở về phòng, anh vừa tắm rửa sạch sẽ ngồi vào bàn, đang chuẩn bị ghi lại tiến độ công việc hôm nay và tình hình cây ngô non thì Miêu Lan Lan lại tới cửa.

Cô ta mặc một chiếc váy mới toanh, vừa bước vào đã mở chiếc túi xách mang theo ra. Cô ta mang theo rất nhiều thứ, một gói kẹo sữa, hai gói bánh quy và cả một gói thịt khô.

Hơn nữa cô gái này đã học khôn rồi, đặt đồ xuống rồi bỏ chạy ngay.

Vì để kìm nén sự thôi thúc muốn mở túi thức ăn, Vương Văn Quảng đã uống một mạch hai cốc nước lớn.

Sáng hôm sau, Vương Văn Quảng đi ngang qua chỗ của Miêu Lan Lan ở rồi đặt những túi thức ăn còn nguyên vẹn trước cửa phòng cô ta.

Trả lại đồ xong anh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sải bước đi ra ngoài.

Tuy nhiên, anh không biết rằng mọi việc luôn có những điều ngoài ý muốn, anh vừa trả lại đồ rời đi, đã có một người vẫn đi theo anh lẻn vào sân lấy mấy gói đồ ăn đi.

Miêu Lan Lan chẳng hay biết gì vẫn rất vui mừng nghĩ rằng Vương Văn Quảng đã nhận đồ của mình.

Tục ngữ có câu há miệng mắc quai, chỉ cần cô ta chịu nỗ lực, cộng thêm dùng đúng phương pháp thì không có người đàn ông nào là không hạ được!

Con người Miêu Lan Lan rất thú vị, ngay cả trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, trong đầu cô ta vẫn nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Hơn nữa còn thích suy diễn, cô ta nghĩ rằng đoạn tình cảm trước của mình thua ở chỗ quá liều lĩnh và không có mưu trí, nghĩ lại việc theo đuổi một người đàn ông giống như thả diều vậy, không nên thả lỏng quá cũng không nắm chặt quá.

Bình Luận (0)
Comment