Cho nên lần này cô ta quyết định được phương pháp, lần này nhất định không được quá chủ động.
Tuần sau đó, cô ta không hề tới tìm Vương Văn Quảng nữa.
Vương Văn Quảng còn nghĩ rằng mình đã thoát khỏi rắc rối này rồi thì một tuần sau nữa Miêu Lan Lan lại tới, trong lòng anh thầm nghĩ da mặt của cô gái này thật dày: “Anh Vương, thịt heo lần trước có ngon không?”
Vương Văn Quảng sửng sốt, cảm thấy như có gì đó không ổn, anh trả lời: “Việc này, đồ mà cô mang đến hôm đó sáng hôm sau tôi đã gửi lại cho cô rồi, nhưng tôi ra ngoài sớm nên để chỉ trước ở cửa phòng cô!”
Khi Miêu Lan Lan nghe thấy câu này cô ta khó nén sự thất vọng của mình, nhưng cô ta thấy Vương Văn Quảng không giống như đang nói dối, vì vậy cô ta nói: “Thật kỳ lạ, sau khi tôi thức dậy tôi không nhìn thấy gì mà!”
Vương Văn Quảng ngạc nhiên, đột nhiên anh nghĩ đến một khả năng.
Hiện tại đồ ăn trong nông trường quá thiếu thốn, rất nhiều người không đủ ăn, cũng không nhiều người có thể so với Miêu Lan Lan, cứ hai tuần gia đình lại gửi đến gói đồ ăn lớn, rất nhiều người ghen tị với cô ta nên có lẽ đã bị người ta lấy mất rồi.
Rõ ràng Miêu Lan Lan cũng nghĩ đến khả năng này, cô ta rầu rĩ bỏ đi.
Vì chuyện này, trong lòng Vương Văn Quảng có chút cảm giác áy náy.
Có rất nhiều cách để một người có thể tránh mặt một người khác nếu họ muốn, mà sẽ càng dễ dàng hơn nếu ở một nơi không được phân vào cùng một tiểu đội như nông trường Thanh Hòa.
Vương Văn Quảng lúc nào cũng đi ra ruộng khi trời vừa sáng, mầm non của cây ngô được trồng trong khu ruộng thử nghiệm phát triển rất nhanh. Mới đó đã cao hơn nửa mét rồi, hơn cả là vì trong ruộng được quản lý rất tốt, thêm cả hệ thống tưới tiêu cũng rất tốt. Vì vậy mà mọc rất ổn định, ánh nắng rọi xuống từng khóm xanh mơn mởn, nhìn chẳng thấy điểm cuối ở đâu sẽ làm cho tâm trạng của người ta trở nên tốt hơn.
Lúc trước anh và hiệu phó Lương đúng là đã coi thường khối lượng công việc ở hai mươi mẫu ruộng thử nghiệm rồi, không nói cái khác, chỉ riêng việc đứng xung quanh cánh đồng nhìn sơ một vòng thôi đã cần một tiếng đồng hồ rồi. Còn nếu phải quan sát tỉ mỉ hơn hay là phải lấy mẫu thử nghiệm sẽ lại càng tốn nhiều thì giờ hơn. Vì vậy hiện giờ tổ dự án bọn họ có hai mươi mấy người, trong đó cứ mỗi hai người sẽ tự ghép với nhau thành một tổ nhỏ, người giúp sức cho Vương Văn Quảng chính là học sinh của anh Hồ Lợi Nông.
Tiểu Hồ là một thanh niên vui vẻ yêu đời, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn nên đã quen chịu khổ. Tuy rằng ở nông trường còn cực hơn ở những nông thôn bình thường một chút, thêm cường độ lao động vô cùng cao, thế nhưng anh ta vẫn cười ha ha mỗi ngày. Anh ta vẫn luôn đi theo sau Vương Văn Quảng mỗi khi anh ra ruộng.
Thầy trò hai người chỉ nói với nhau mấy câu đơn giản rồi sau đó chia nhau ra lên đường, ở cánh đồng kiểm tra xong hết thì đã đến giờ ăn sáng ở nông trường. Họ hẹn gặp hiệu phó Lương và giáo sư Tiểu Tô ở cánh đồng đối diện rồi cùng nhau đi đến nhà ăn.
Miêu Lan Lan không ở chung trong một tiểu đội lao động với Vương Văn Quảng, nên nếu không phải do cố tình tìm thì bình thường sẽ không thể gặp mặt nhau được. Thời gian ăn sáng vào sáng sớm vốn chẳng được bao lâu, mọi người đều vội ăn cho xong để mau chóng ra đồng làm việc, mấy người Vương Văn Quảng cũng chỉ có hơn chứ không kém. Ăn xong là đi ngay chứ không ngồi lại thêm một phút nào.
Vì vậy mà Miêu Lan Lan cố ý đi đến nhà ăn từ sớm, nhưng vừa đến giờ ăn là nhìn đâu cũng thấy người và người, dòng người đưa đẩy nhau trong nhà ăn nên muốn tìm một người đúng là vô cùng khó khăn. Hơn nữa mấy người Vương Văn Quảng cũng canh sát giờ mới tới, nên dù cho có may mắn thấy được đi chăng nữa thì cũng không kịp thời gian.
Miêu Lan Lan nghĩ đi nghĩ lại, bèn quyết định chủ động một phen.