Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 428 - Chương 428:

Chương 428:

Về đến phòng mình lúc trời đã nhá nhem tối, Miêu Lan Lan lấy nước nóng gội đầu, sau đó thay một bộ đồ sạch sẽ. Cất mấy bao đồ ăn vào trong túi xách, rồi lại đi sang chỗ ở của Vương Văn Quảng ở bên cạnh.

Nhưng lần này cô ta không được may mắn cho lắm.

Bởi vì trời quá nóng nên cả Vương Văn Quảng, hiệu phó Lương, Tiểu Tô và Tiểu Hồ đều đang ngồi trò chuyện ở sân. Nhà của Tiểu Tô gửi một bình đào vàng đến, anh ta mang bình đó đến rồi chia năm sáu miếng đào vào chén gốm thô của mỗi người. Sau khi hiệu phó Lương nhấm nháp hết một cách tỉ mỉ, bèn cho ra một câu cảm thán: “Loại đào vàng này đúng là vừa ngọt vừa thơm, may mà có Tiểu Tô, không thì cũng chẳng thể nếm được món ngon như thế này rồi!”

Hồ Lợi Nông ngồi bên cạnh ông ta, vừa cười vừa nói nhỏ: “Thầy Lương này, em đã làm cái khảo sát rồi, nông trường của chúng ta ở gần sườn núi nên rất thích hợp trồng cây ăn quả, cũng trồng được cả cây đào vàng luôn ấy!”

Ý trên mặt chữ chính là sau này có thể ăn được rất nhiều loại trái cây, trong đó tất nhiên có cả đào vàng nữa.

Hiệu phó Lương ngạc nhiên, rồi cười ha ha, sau đó khen ngợi thật lòng: “Văn Quảng à, cậu học sinh này của cậu không tồi đâu, đúng là sóng sau xô sóng trước!”

Lúc Miêu Lan Lan đi vào là lúc bốn người trò chuyện hăng say, vui vẻ nhất.

Không biết vì sao mà cô ta cảm thấy có hơi lo lắng, thế nhưng đã vào đến sân nhà người ta rồi, lúc này mà quay đầu lại đi về thì càng không được. Thế chẳng phải sẽ biến thành trò cười hay sao.

Miêu Lan Lan ổn định lại tinh thần, sau đó nở nụ cười nói: “Anh Vương, anh Lương cũng đang ở đây sao?”

Tiểu Tô đã biết đến cái cô tên Miêu Lan Lan này từ trước rồi. Đúng là chưa từng gặp cô gái nào như vậy hết, khi trước vẫn còn bám theo làm phiền anh họ của anh ta cơ mà, nghĩ như vậy rồi bèn cười nhạo nói: “Ồ, cô là Miêu Lan Lan đúng không, đến tìm thầy Vương có chuyện gì thế?”

Đôi mắt lẳng lơ của Miêu Lan Lan đảo qua đảo lại, Tiểu Tô không những còn trẻ mà ngũ quan cũng rất thanh tú. Ít nhất cũng phải lả giảng viên của đại học thì mới có thể gia nhập vào tổ dự án của Vương Văn Quảng, hơn nữa tám chín phần trăm là vẫn còn độc thân, xét trên tổng thể mà nói thì điều kiện có khi còn tốt hơn cả Vương Văn Quảng ấy chứ.

Miêu Lan Lan lập tức thay đổi ngay câu mở đầu, cô ta vừa mỉm cười vừa nói: “Cũng không có chuyện gì cả, nhà tôi mới vừa gửi đến một ít đồ ăn, tôi nghĩ dù gì nhà chúng ta cũng ở gần nhau nên muốn mang mấy thứ tới cho mọi người ấy mà!” Dứt lời, cô ta lấy từ trong túi xách ra hai gói thịt khô cùng với hai gói bánh quy.

Hai mắt Tiểu Tô và Tiểu Hồ lóe sáng, nhận lấy ngay, Tiểu Tô nhìn cô ta nháy mắt rồi cười nói: “Ôi, chị gái khách sáo quá, cảm ơn nha!”

Miêu Lan Lan đưa đồ xong rồi vẫn đứng lại, nhìn thấy dưới đất còn có cái ghế trống, bèn mặt dày ngồi xuống.

Tiểu Tô cười với vẻ khinh thường, vừa ăn thịt khô vừa nói qua loa vài câu.

Đến khi Miêu Lan Lan biết được Tiểu Tô chẳng những là phó giáo sư của ngành địa chất đại học Bình Thành, mà cũng chỉ mới hai mươi chín tuổi hiện và vẫn còn đang độc thân thì tâm trạng cô ta không khỏi kích động một phen.

Cũng là do nông trường quá rộng, bình thường lại làm việc căng thẳng nên cơ bản cũng chẳng có dịp để quan sát người của tổ khác. Xem ra cũng có không ít người đàn ông có thể xứng đôi với cô ta, Tiểu Tô cũng không tệ lắm, so ra thì có vẻ tốt hơn Vương Văn Quảng rất nhiều. Nghiêm túc mà nói, tuy Vương Văn Quảng đẹp trai và có khí chất đàn ông hơn Tiểu Tô, nhưng anh cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi. Không những lớn hơn cô ta mười tuổi mà còn có vợ trước như con giáp thứ mười ba vậy, thêm cả bốn đứa con trai nữa. Nên nếu hai người mà có đến được với nhau đi nữa thì cũng còn rất nhiều chuyện rắc rối kéo theo ở phía sau cho xem.

Bình Luận (0)
Comment