Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 432:

Chương 432:

Gia đình công nhân bình thường mỗi ngày đều phải trải qua trong vất vả lo toan, huống chi là nơi như nông trường kia.

Triệu Trân Trân nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tiết trời đã trở nên lạnh hơn rồi, đồ ăn đã chiên trong dầu có thể để được đến bốn năm ngày. Cô bèn chặt cả con gà ra thành từng miếng sau đó ướp lại rồi cho vào chảo dầu chiên lên, tiện thể chiên thêm một ít bánh hành. Mặt khác còn chuẩn bị thêm bốn bình sữa mạch nha, mấy gói bánh quy, kẹo sữa và cả thịt khô nữa.

Vốn dĩ món ăn như thịt khô có giá rất đắt, cô cũng chẳng nỡ bỏ tiền ra mua. Nhưng nghĩ đến lúc có tiền cũng chưa chắc sẽ mua được lại làm cho cô trở nên quyết tâm hơn, rồi thường xuyên đi đến quầy chuyên doanh thực phẩm ở cửa hàng bách hóa mua tận mấy gói.

Tình hình kinh tế dạo gần đây của cô cũng có chút dư dả.

Công việc của công đoàn trong hai tháng này cũng không bận rộn mấy, nên Triệu Trân Trân tranh thủ dịp này đi hết các hợp tác xã mua bán ở Huệ Dương. Vốn dĩ vải voan có lượng tiêu thụ rất tốt vào màu hè nên cô nhận được không ít đơn đặt hàng. Khách hàng lớn nhất chính là cửa hàng bách hóa Huệ Dương, ngoại trừ hàng nhập để tích trữ trong kho từ đợt trước thì còn nhập thêm hàng về đến ba bốn lần, mà lượng nhập hàng của mỗi lần cũng không ít.

Chỉ với một nhà này là cô đã kiếm được một nghìn một trăm tệ rồi.

Từ lúc Triệu Trân Trân đi làm cho đến giờ còn chưa từng kiếm ra được khoản tiền nhiều như vậy, thế nhưng khi mùa hè trôi qua, khi người sản phụ ở phòng tiêu thụ của xưởng bông nhà nước kia đi làm lại sau đợt nghỉ thai sản, lúc đó sẽ phải giao lại thị phần ở Huệ Dương cho người ta rồi.

Dù cho có như thế đi nữa, cô cũng đã rất hài lòng rồi.

Dù tiền trong tay có dư dả, cô cũng không định tiêu xài bậy bạ, ngoài việc mua đồ ăn nhiều hơn một chút, còn lại tiết kiệm được phần nào hay phần đó.

Bọn nhỏ lớn nhanh, lúc trước mỗi một mùa cô đều sẽ làm quần áo mới cho các con. Dù cho lúc ở Bình Thành khi trường học phát động phong trào cần cù tiết kiệm một cách mạnh mẽ đi nữa, cô cũng sẽ không để cho bọn nhỏ phải mặc quần áo có miếng vá hay là lỗ thủng, mà đều sẽ lấy vải bố đã bị bỏ đi do tồn lâu may thành đồ mới.

Nhưng ở Huệ Dương lại không giống ở Bình Thành, người dân đều sẽ không chú trọng ăn mặc, thậm chí đến cả con cái của một số người làm ở cơ quan đơn vị cũng không mặc đẹp. Nào là trên quần có miếng vá ở mông, nào là nối ống quần dài ra, vạt áo trước sẽ có miếng vá hay là vá một đoạn ở ống tay áo. Đây đều là những chuyện hết sức bình thường.

Kiến Dân và Kiến Quốc không bị béo, chỉ là lớn lên trông rất chắc khỏe mà thôi. Một hai năm này vóc người bỗng thay đổi rất nhanh, quần áo mùa xuân để đến thu mặc lại thì đã ngắn đi rồi. Nếu là khi trước Triệu Trân Trân sẽ may mới cho, còn hiện giờ lại dần dần học theo người khác. Chỗ ống quần và tay áo sẽ nối thêm một đoạn vải có cùng chất liệu và màu sắc, cứ cố chịu như vậy hết một năm, Kiến Xương và Kiến Minh cũng vậy.

Dù Kiến Dân và Kiến Quốc có là con trai thì cũng sẽ biết yêu cái đẹp, lúc đầu còn trông không được vui vẻ gì, nhưng bạn học trong lớp của hai bé cũng mặc như thế nên mặc khoảng hai lần là đã quen rồi.

Kiến Minh còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu gì, nhưng phản ứng của Kiến Xương lại làm cho Triệu Trân Trân phải ngạc nhiên. Vương Kiến Xương rất thích thú khi nhìn thấy cô sửa quần áo, hơn nữa lần nào cũng đều góp ý với cô. Chẳng hạn như chiếc quần màu xanh da trời của Kiến Quốc bị ngắn đi, Triệu Trân Trân tìm thấy một tấm vải dạ màu xanh dương không khác mấy muốn nối cho nó dài ra. Tiểu Kiến Xương lại dùng hai tay nhỏ xíu của mình lục lọi một hồi trong đống vải vụn, cuối cùng tìm ra một tấm vải màu đỏ và nói: “Mẹ, lấy cái này đẹp hơn nè!”

Bình Luận (0)
Comment