Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 433 - Chương 433:

Chương 433:

Triệu Trân Trân cười như được mùa, cảm thấy cũng không tệ, nhưng dù sao đây cũng là quần của Kiến Quốc nên gọi thằng bé một tiếng. Vương Kiến Quốc đi đến xem một lúc, dù cũng cảm thấy đỏ phối với xanh trông rất đẹp, nhìn là thấy khác ngay so với quần bình thường. Nhưng lại cảm thấy màu đỏ trông nữ tính quá, là màu mà chỉ có con gái mới mặc nên lại lắc đầu.

Vương Kiến Xương nói với vẻ không cam lòng: “Màu đỏ nhìn đẹp mà anh hai!”

Vương Kiến Quốc không chịu nghe lời khuyên, chỉ thô lỗ bỏ lại một câu không đẹp, rồi chạy đi làm bài tập hè.

Càng gần đến ngày khai giảng, Vương Kiến Quốc càng cảm thấy không vui vẻ cho lắm.

Bởi vì sau khi khai giảng xong, thằng bé bước vào lớp ba, mà anh trai Vương Kiến Dân lại vượt qua được kỳ thi nhảy lớp nên sẽ được trực tiếp học ở lớp bốn.

Kiến Xương đương nhiên không thể quyết định màu quần áo của anh hai, nhưng bộ quần dài màu xanh của cậu cũng bị ngắn đi rồi, nên cứ theo ý cậu mà dùng vải màu đỏ. Sau khi làm xong, mặc vào đúng là trông rất sáng sủa, hơn nữa còn mang một chút hơi hướng của phương tây. Vương Kiến Xương mặc vào nhìn rất đẹp, nên cứ đứng trước gương ngắm nghía hết nửa ngày.

Tiểu Kiến Minh rất thích quần của anh ba, bèn chỉ vào rồi nói: “Mẹ ơi! Con cũng muốn!”

Dù cho cảm thấy không thể nào, nhưng cứ hễ đến chủ nhật, Vương Văn Quảng đều thấy bồn chồn trong người, nhưng lần nào anh cũng cho rằng Triệu Trân Trân sẽ không đến đâu. Tất nhiên là vì muốn tốt cho cô và các con, nên anh không mong cô và tụi nhỏ sẽ đến, nhưng đây đều chỉ là cách nghĩ theo hướng lý trí hơn mà thôi.

Nếu chọn theo con tim thì tất nhiên anh mong là cô sẽ đến.

Dạo gần đây cũng không biết là vì sao, lúc trước vẫn còn chưa cảm nhận rõ ràng, nhưng những người ở cùng khu với anh như hiệu phó Lương, chủ nhiệm Từ và còn có hai giáo viên vừa vào đến từ Bình Thành nữa, cứ cách hai tuần là sẽ có người nhà đến thăm hỏi. Chỉ còn anh là chưa có ai đến thăm mà thôi.

Giáo sư Ngô vốn định đợi đến tết trung thu sẽ lại đến thăm nữa, nhưng khi về đến nhà cứ nhớ đến tình cảnh hiện giờ của chồng là lại cảm thấy khó chịu, nên cứ cách hai tuần là sẽ không nhịn được mà dẫn theo con đến thăm.

Hiệu phó Lương bây giờ lúc nào cũng ngâm nga một điệu nhạc trong miệng, nét mặt rạng rỡ, đi đường cứ như muốn bay hẳn lên.

Như thế đã tạo nên một sự đối lập vô cùng rõ rệt với Vương Văn Quảng.

Cho nên vào sáng hôm đó, khi Vương Văn Quảng đang làm cỏ ở ruộng ngô với dáng vẻ vô cùng buồn bã, đột nhiên có nhân viên quản giáo của nông trường đi đến báo cho anh biết có người nhà đến thăm hỏi, đã làm cho anh xúc động đến mức thoáng cái đã quăng đi cái xẻng trong tay rồi chạy như bay ra ngoài.

Anh thanh niên nhỏ bị dọa cho một trận, sau đó cũng vội đuổi theo ở phía sau.

Anh chạy vội đến phòng thăm hỏi rồi đứng thở dốc không ngừng, Triệu Trân Trân đang ngồi trên ghế mỉm cười nhìn anh.

Vương Văn Quảng trong thoáng chốc đã cảm thấy vui buồn lẫn lộn.

Có xúc động, vui sướng và hạnh phúc, nhưng lại càng thấy hối hận và xấu hổ.

“Cha!” Kiến Dân và Kiến Quốc đều cùng lúc hô lên một tiếng.

Vương Kiến Xương chỉ nhướng mày lên mà nhìn cha, hơn một tháng không gặp, cha lại trông xấu hơn khi trước rồi! Để tóc lộn xộn như cỏ dại, mặt đen hơn rồi còn gầy đi không ít nữa, cũng có không ít bùn đất bị dính trên quần áo, mà quần áo cũng vừa bẩn vừa nhăn nhúm.

Cậu bé nhìn một lượt hết mấy giây, sau đó mới hô lên: “Cha!”

Kiến Minh đang đứng thì bị Triệu Trân Trân bế lên ôm vào lòng, sau đó cũng ngước mặt lên kêu nhỏ nhẹ: “Cha!”

Vương Văn Quảng nở nụ cười với các con, sau nhịn không được bèn hỏi: “Các con có nhớ cha không?”

Vương Kiến Quốc, Vương Kiến Xương và Vương Kiến Minh đều đồng loạt nói nhớ, chỉ có Vương Kiến Dân không nói câu nào.

Bình Luận (0)
Comment