Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 435 - Chương 435:

Chương 435:

Tuy bị xem như là tăng lượng công việc lên quá mức, nhưng vì đợt thu hoạch vừa rồi quá thành công, nên mọi người vẫn rất vui mừng. Nhất là hiệu phó Lương, ông ta vừa cầm xẻng trong tay xới đất một cách tích cực, vừa nói cười với Vương Văn Quảng: “Nếu có máy kéo ở đây thì tốt rồi, cứ cày liên tục, đất cũng sẽ mau chóng bị xới lên hết thôi!”

Vương Văn Quảng cười rồi nói: “Cần máy kéo để xới đất, rồi đến việc gặt lúa mì cũng cần máy kéo, vậy chúng ta chỉ cần đứng ở một bên nhìn thôi là được rồi còn gì? Trời còn chưa tối mà anh đã nằm mơ rồi hả?”

Hiệu phó Lương bèn hứ một tiếng, rồi không thèm để ý đến anh nữa.

Sau khi việc thu hoạch vụ thu kết thúc, bởi vì mọi nơi đều thu không đủ, nên lượng cung cấp lương thực của mọi nơi cũng càng bị siết chặt thêm.

Thị chính vì muốn động viên quần chúng nhân dân để tránh phải dẫn đến tình trạng càng thêm hỗn loạn, nên đã yêu cầu cửa hàng lương thực ở mọi nơi đều phải mở cửa buôn bán mỗi ngày. Nhưng lượng hàng mà cửa hàng lương thực nhập về không nhiều, lại thêm việc mỗi ngày đều phải ước chừng số lượng đem bán ra ngoài, vì vậy mà lúc nào cũng vừa mở cửa ra bán không được bao lâu là đã bán hết hàng rồi. Có rất nhiều người không mua được đồ, chỉ đành phải đợi sang hôm sau đến sớm để xếp hàng, thậm chí còn có người đã đến từ nửa đêm để giành chỗ nữa.

Vì Huệ Dương có số lượng người trong thị trấn không nhiều nên so ra có vẻ tốt hơn Bình Thành một chút, nhưng Triệu Trân Trân vẫn cảm nhận được sự gắt gao trong việc mua bán lương thực rất rõ ràng. Có hai lần cô đến mua lương thực lúc tám giờ sáng nhưng lại không mua được gì, sau đó bèn đi xếp hàng lúc năm giờ sáng, cũng khó khăn lắm mới mua được đồ. Tuy là mua được, nhưng lại giới hạn số lượng nên mỗi lần đều không được mua hơn năm ký.

Cô và các con là năm người, lại có thêm chị Quách thường hay đến ăn cơm, thì một tháng cũng phải ăn ít nhất khoảng bảy mươi lăm ký lương thực. Cũng tức là cứ cách hai ngày là sẽ phải đi xếp hàng mua đồ ăn, rắc rối hơn lúc trước không biết là bao nhiêu.

Nhưng đây cũng lại là chuyện bất đắc dĩ phải làm.

Hầu hết các tiệm lương thực đều sẽ bởi vì không nhập được nhiều hàng mà rầu rĩ không thôi, nhưng lại có một người đang buồn bực vì có quá nhiều lương thực, người này cũng chẳng phải ai khác mà chính là trưởng nông trường Lý.

Vốn dĩ ông ta cũng chỉ tỏ ra trông chờ cho có lệ vào dự án mà mấy người Vương Văn Quảng làm, nhưng không ngờ những phần tử tri thức này cũng làm rất ổn áp! Vậy mà lại thật sự thành công rồi, bây giờ lương thực đầy ắp trong kho của nông trường, có lúa mì, ngô, đậu nành, đậu phộng và cả khoai lang, tóm lại là thứ gì cần có cũng có đủ cả!

Nếu ông ta báo cáo chuyện này cho cấp trên biết, chắc chắn bên trên sẽ lấy ra văn bản đề xuất thông báo khen ngợi ngay cho mà xem, nhưng ngoài đó ra thì sao?

Những tội phạm đang bị cải tạo trong nông trường có thể không biết gì về tình huống bên ngoài, nhưng ông ta lại biết được hiện tại nơi nào cũng đang thiếu lương thực, kho lương ở các nơi chắc cũng đang rất cần lương thực! Mười mấy tấn lương thực trong tay ông ta không tính là nhiều, nhưng cũng chẳng phải là ít, nếu bị người khác lăm le, sau đó bên trên phát lệnh phải nộp ra toàn bộ thì ông ta sẽ phải ra sao đây?

Không thể không nộp, nhưng nếu thật sự cần phải nộp thì chắc chắn ông ta sẽ kiếm được một lợi ích nào đó, chẳng hạn như việc điều chuyển chức vụ.

Tuy hiện giờ ở nông trường không tệ, nhưng nếu có cơ hội thì chẳng phải bước về phía trước sẽ càng tốt hơn sao.

Trưởng nông trường Lý cứ nghĩ đi nghĩ lại trong mấy ngày, cuối cùng quyết định vẫn là báo cho phía của thị trưởng Trần biết trước. Dù sao thì dự án này của Vương Văn Quảng cũng là do thị chính Bình Thành xuất vốn, dù cho bây giờ có xem xét lại rồi thấy mấy nghìn tệ cũng không phải là số tiền nhiều cho lắm.

Nhưng ông ta lại không biết, việc này đã có người báo cáo lên trên trước rồi.

Bình Luận (0)
Comment