Với tư cách là cấp dưới trực tiếp của trưởng ban Trương, cứ cách một khoảng thời gian là Triệu Trân Trân sẽ phải viết một bài báo cáo tổng kết công việc, nhưng lại chẳng thể chỉ vì một bài báo cáo này mà đi đến Bình Thành nên hầu như đều sẽ mang gửi qua bưu điện. Mà trong lần báo cáo gần đây nhất, cô đã nhắc một câu liên quan đến tình hình của nông trường rồi.
Sau đó trưởng ban Trương đã trực tiếp báo cáo lại việc này cho thị trưởng Trần.
Do đó mà mười mấy ngày sau, khi trưởng nông trường Lý cuối cùng cũng bước vào thị chính để trực tiếp báo cáo việc này, thị trưởng Trần lại chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả.
“Thị trưởng Trần, đây chính là tình hình năm nay của nông trường, những người lao động cải tạo này chẳng những tiến bộ biết theo đuổi chính trị mà còn nắm bắt sản xuất, mà việc tích trữ nhiều lương thực cũng mang lại đóng góp rất tích cực!”
Thị trưởng Trần nhìn chằm chằm vào ông ta, sau đó đột nhiên hỏi: “Anh ở nông trường lâu rồi đúng không?”
Mà việc cũng đúng là như thế.
Tuy rằng lúc đầu trưởng nông trường Lý rất thích việc làm anh lớn ở nông trường, ông ta nói thế nào thì là thế ấy, cái cảm giác đó đúng là sung sướng vô cùng, thế nhưng theo thời gian dần trôi thì chỉ ngày càng cảm thấy vô vị hơn thôi. Nhưng đứng trước mặt tội phạm cải tạo thì lại khác, đến cả muốn ăn bữa cơm tối ngon miệng cũng phải lén lút ăn, đúng là không có tình người mà!
Nhưng khi trưởng nông trường Lý nhìn vào gương mặt nghiêm túc của thị trưởng Trần lại không dám thừa nhận, mà còn cười ha ha rồi nói: “Cũng không có chuyện gì cả, công việc ở nông trường cũng tốt lắm!”
Thị trưởng Trần vẫn nghiêm mặt nói: “Được thôi, vốn dĩ dưới trướng của trưởng ban Trương vẫn còn thiếu một trợ lý, tôi vẫn còn đang xem xét không biết nên chọn người nào mới được đây!”
Trưởng nông trường Lý vừa nghe dứt câu đã nói lại ngay: “Thị trưởng Trần, nếu anh thấy tôi ổn thì để tôi đi đến tổ công tác nhé?”
Việc ông ta thèm thuồng tổ công tác của em họ đã chẳng phải là việc trong ngày một ngày hai rồi!
Thị trưởng Trần cười với vẻ lạnh nhạt, rồi nói: “Trước hết anh hãy về lại nông trường một chuyến, dắt theo toàn bộ nhân viên trong tổ dự án này đến đây, sau đó sẽ có người nói chuyện với anh, rồi anh chỉ cần chờ thông báo điều động công việc là được.”
Trưởng nông trường Lý vui mừng hết sức, không muốn để lỡ một giây phút nào nên bèn đón xe trở lại nông trường ngay trong ngày. Lúc này trời cũng đã gần tối, cơm trưa của ông ta chỉ là hai cái bánh bao mà ông ta đã mua trước khi lên xe nên sớm đã đói bụng rồi, nhưng ông ta lại cố nhịn không ăn ngay mà cho người đi gọi Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương đến.
Thấy hai người bước vào, trưởng nông trường Lý bèn đứng dậy ngay, vừa cười vừa nói: “Hiệu phó Vương và hiệu phó Lương mau ngồi đi!”
Thái độ của ông ta trở nên vô cùng khách sáo làm cho Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương thoáng chốc có hơi không quen. Sau khi đã ngồi xuống rồi, Vương Văn Quảng bèn hỏi: “Trưởng nông trường Lý gọi chúng tôi đến không biết là do việc gì?”
Trưởng nông trường Lý vừa cười vừa rót hai ly nước nóng cho bọn họ, sau đó trả lời: “Đương nhiên là do có chuyện vui rồi!”
Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương cùng sững sờ. Trải qua gần một năm, mặc dù thỉnh thoảng cũng có lúc vui, nhưng thật ra khí thế của mọi người vẫn rất thấp, đã thấp đến mức không quá tin tưởng rằng sẽ có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu mình.
Trưởng nông trường Lý không vòng vo nữa mà trực tiếp nói: “Chuyện nông trường của chúng ta mùa màng bội thu tôi đã đặc biệt báo cáo với thị chính. Thị trưởng Trần vô cùng xem trọng dặn tôi lập tức thông báo với các anh. Sáng sớm ngày mai rời khỏi nông trường! Như vậy đi, sau khi các anh trở về đừng kinh động đến những người khác mà lặng lẽ thông báo một tiếng với tổ dự án!”