Vừa nghe thấy sắp được rời khỏi nông trường, hai người khó tránh khỏi sự kích động, vài giây sau Vương Văn Quảng thận trọng hỏi: “Trưởng nông trường Lý, vậy sau khi tới Bình Thành, cụ thể chúng tôi được sắp xếp thế nào?”
Điều này trưởng nông trường Lý không quan tâm, đương nhiên cũng không biết. Nhưng thông qua anh họ là trưởng ban Trương, ông ta cũng ít nhiều hiểu một chút về thị trưởng Trần, liền cười nói: “Ý của các lãnh đạo cấp trên chúng tôi không dám đoán bừa. Nhưng các anh là nhân tài có lợi với đất nước, nhất định sẽ được thu xếp đàng hoàng!”
Câu nói này của ông ta rõ ràng để lại đường lui.
Hiệu phó Lương lại hỏi dồn: “Trưởng nông trường Lý, vậy chúng tôi còn phải quay lại không?”
Trưởng nông trường Lý thực ra không chắc chắn nhưng thấy dáng vẻ vô cùng sốt ruột của hai người, liền thuận nước đẩy thuyền: “Khả năng cao là không!”
Tuy nhiên, những lời nói nhẹ nhàng đó giống như một tảng đá lớn đập thẳng vào trái tim của hai người họ.
Lúc mới vào còn nghĩ đến khi nào có thể ra ngoài, sau này không nghĩ nữa, cũng không dám nghĩ đến chuyện này nữa.
Không ngờ ngày này cuối cùng cũng đến!
Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương lần này kích động đến nỗi nhất thời không nói được lời nào.
Trưởng nông trường Lý có thể hiểu được tâm trạng của họ lúc này, cười nói: “Hai vị, để tránh phát sinh những phiền phức không cần thiết hai vị nhớ nói với những người khác một tiếng. Đừng mang theo những thứ không cần thiết, tất nhiên, tốt nhất là đừng mang theo bất kỳ hành lý nào!”
Hai người gật đầu biểu thị hiểu ý.
Trên đường trở về, cả hai lập tức tách ra bắt đầu thông báo.
Khi Vương Văn Quảng về đến phòng mình đang ở một lần nữa, vừa mới rót một cốc nước chưa kịp uống thì hiệu phó Lương đã đẩy cửa đi vào.
“Văn Quảng, cậu nói xem, tổ dự án chúng ta có phải vẫn thiếu một tổng cố vấn không? Cậu thấy hiệu phó Ngô thế nào?”
Vương Văn Quảng sững sờ, vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy, hiệu phó Ngô rất thích hợp!”
Nói xong, anh lập tức lấy ra bản tóm tắt dự án mấy ngày trước đã viết trong ngăn kéo, viết xong cũng không có ý định cho bất kỳ ai xem. Chỉ là thói quen làm việc nhiều năm của anh, sau khi một dự án kết thúc, bất kể thành công hay thất bại, anh đều sẽ viết một bản tổng kết vô cùng chi tiết và toàn diện.
Vương Văn Quảng lấy bút ra, viết thêm tên của Ngô Khải Nguyên vào mục cuối cùng của các thành viên dự án.
Tuy nhiên, ai trong bọn họ cũng không ngờ rằng hiệu phó Ngô không chịu đi.
Bởi vì ông ấy nói muốn đi cùng con gái.
Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương bốn mắt nhìn nhau. Quả thực thầy Lâm vẫn chưa được thả ra, Ngô Thanh Phương một mình ở nông trường sẽ rất vất vả, nhưng nếu hiệu phó Ngô bỏ lỡ cơ hội này, khả năng sẽ bỏ lỡ mãi mãi.
“Thầy Ngô, tôi thấy tình hình dạo này của Thanh Phương không tệ. Nếu như ông ra ngoài, còn có thể mang một ít đồ từ bên ngoài vào cho cô ấy. Nếu cả nhà đều bị giam ở trong này, ngược lại càng không phải cách hay!”
Những lời của hiệu phó Lương rất có lý, Ngô Khải Nguyên có chút dao động.
Ngô Thanh Phương ôm con đứng bên cạnh, không ngừng lo lắng, giận dữ nhìn cha, nói: “Cha! Con đã sắp ba mươi tuổi rồi, con có thể tự lo! Cha yên tâm đi! Lại nói cha ra ngoài còn có thể gửi cho con một ít đồ ngon. Con muốn ăn bánh mochi, đợi một thời gian nữa cha gửi cho con một ít, có được không?”
Hiệu phó Ngô thở dài thườn thượt, đón lấy cháu trai từ trong tay con gái mình, ôm thật chặt, hôn lên má cậu bé.
Đằng Đằng bị bộ râu trên mặt của ông ngoại chọc ngứa, cậu bé cười khúc khích, vươn bàn tay nhỏ bé ra vỗ vào mặt Ngô Khải Nguyên.
Đứa trẻ này chưa biết nói chuyện, động tác của cậu bé nghĩa là đừng hôn cậu bé nữa.
Thấy trời đã sắp tối, hơn nữa đã có người hiếu kỳ quan sát, Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương người bên trái người bên phải kéo Ngô Khải Nguyên ra ngoài.