Tất cả đều khoác lên mình những bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề, trong lòng ai cũng vừa vui vẻ vừa phấn khởi nhưng không dám thể hiện quá lộ liễu.
Dù sắc mặt của mỗi người vẫn không quá tốt, nhưng dường như tinh thần của ai cũng rất tốt.
Trưởng nông trường Lý trông thấy Ngô Khải Nguyên thì có chút ngạc nhiên. Mặc dù ông ta không quá quan tâm đến chuyện của tổ dự án, nhưng dù sao nó cũng đang diễn ra ngay trước mắt ông ta. Nếu ông ta nhớ không nhầm, vị hiệu phó Ngô này không tham gia vào tổ dự án.
Khách quan mà nói, Ngô Khải Nguyên có muốn tham gia cũng không thể thực hiện. Dự án này khác với thí nghiệm, cần phải ra đồng thường xuyên, lao động hàng ngày đã đủ mệt. Người hơn sáu mươi tuổi như Ngô Khải Nguyên, sau khi nghỉ làm còn phải trông cháu ngoại, thực sự không có sức lực cũng như thời gian, chuyên ngành học cũng không phù hợp.
Vương Văn Quảng vội vàng bàn giao với Tiểu Hồ một câu. Hồ Lợi Nông lập tức nói lớn: “Hiệu phó Ngô vốn là người đầu tiên đề xuất dự án này với chúng tôi, ông ấy là tổng cố vấn của chúng tôi!”
Ngô Khải Nguyên có chút chột dạ, nhưng vẫn gật đầu.
Những người có mặt đều là những người thông minh, vừa nghe thấy lời này đều suy xét. Nhưng lao động cải tạo ở công trường hơn nửa năm nay đã giúp họ hiểu được đạo lý ít lo chuyện bao đồng để bảo vệ bản thân. Hơn nữa có thêm một vị hiệu phó Ngô cũng không ảnh hưởng gì tới bọn họ.
Trưởng nông trường Lý cau mày, không nói gì.
Dù sao đây cũng là người duy nhất được bổ sung vào đội dự án, hơn nữa còn là hiệu phó già được kính trọng, ông ta cũng sẽ sớm được điều đi nên cũng không cần lo lắng nhiều như vậy!
Trưởng nông trường Lý và mấy người quản giám đi phía trước, một nhóm người theo sau sải bước ra ngoài.
Cuối cùng khi bước ra khỏi cổng nông trường, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.
Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, hiệu phó Lương nhỏ giọng nói một câu: “Văn Quảng, lúc này tôi thực sự cảm thấy như một giấc mơ!”
Không chỉ ông ta, mà đa số mọi người ở đây có lẽ đều nghĩ như vậy!
Ngồi xe từ công xã Anh Đào đến Huệ Dương, lại ngồi xe từ huyện Huệ Dương đến Bình Thành. Đợi đến lúc bọn họ đến thị chính đã là buổi trưa. Chỉ có một vài người trong số họ có bánh quy trong túi để ăn cho đỡ đói, còn hầu hết từ sáng đến giờ chưa kịp ăn, đói gần chết.
Cũng may thị chính sớm đã có sắp xếp, mấy cán sự trẻ tuổi trước tiên dẫn bọn họ đi tới nhà ăn của thị chính, cười nói: “Các đồng chí vất vả rồi, đồ ăn ở bên kia, các vị muốn ăn gì cứ lấy!”
Thực đơn của nhà ăn chính phủ rất phong phú đa dạng, ngoại trừ củ cải hầm và bắp cải xào, còn có khoai tây hầm và đậu phụ. Thức ăn mặn cũng có rất nhiều loại, cá kho, thịt hầm, thịt viên đều có cả.
Mọi người đã lâu không được ăn một bữa phong phú như vậy, thực sự rất đói nên gọi món xong là vùi đầu vào ăn.
Vương Văn Quảng cũng không ngoại lệ. Mặc dù hương vị món cá hoa vàng kho không ngon bằng nhà ăn ở trường đại học, nhưng anh vẫn ăn hết một đĩa lớn, còn hai viên thịt và hai cái bánh bao trắng.
Sau khi mọi người đã ăn uống no say, vài cán sự đã đưa họ đến nhà khách của thị chính.
Sau khi đợi đến hơn bốn giờ chiều, thị trưởng Trần cuối cùng cũng có thời gian để gặp mọi người trong phòng họp lớn.
Trần Hữu Tùng ngồi trên bục chủ tịch và nhìn xuống, mặc dù thấy nhiều biết rộng, nhưng trong lòng ông ta cũng có chút chấn động. Những người ngồi ở dưới rõ ràng đều là phần tử trí thức cấp cao của Bình Thành. Nhưng ai cũng đầu phủ tóc hoa dâm, khuôn mặt hốc hác đen vàng, da dẻ thô kệch, nhìn bề ngoài không khác gì nông dân chính hiệu.
Anh ta nhận lấy báo cáo dự án do Vương Văn Quảng đưa lên, xem ngay tại chỗ, nhưng đến nội dung chuyên môn, anh ta nhanh chóng lướt qua.