Anh ta lật liên tục đến thành quả thực nghiệm cuối cùng, năng suất cụ thể trên một mẫu của từng loại cây trồng và phân tích triển vọng, tập trung xem đến hai lần.
Thị trưởng Trần nhanh chóng tính toán trong lòng, tâm trạng vô cùng vui vẻ, cười nói với mọi người có mặt tại đây: “Dự án của các anh rất tốt, tôi vừa đọc báo cáo của hiệu phó Vương, dự đoán rằng chi phí thực hiện không cao và độ khó cũng không quá lớn. Rất phù hợp để quảng bá mạnh mẽ trong toàn bộ Bình Thành. Bình Thành của chúng ta gần biển, diện tích vùng kiềm mặn ven biển rất rộng, chiếm gần một phần ba diện tích đất canh tác, nếu tất cả những vùng đất này đều có thể cải tạo thì Bình Thành của chúng ta sẽ không dễ bị mất mùa nữa! Người cổ đại cũng biết rằng con người lấy thức ăn làm đầu! Đây là một sự kiện trọng đại ích nước lợi dân, trước tiên tôi xin thay mặt người dân Bình Thành cảm ơn tất cả các vị ở đây!”
Những lời này của anh ta rất có sức lan tỏa. Những người ngồi ở đây đều bị choáng ngợp bởi những gì anh ta nói, một số giáo sư lớn tuổi thậm chí còn lau nước mắt.
Ngày hôm sau, sắp xếp cụ thể cho tổ dự án mới được công bố.
Trên thực tế, đối với thành phố Bình Thành hiện tại mà nói, cải tạo thổ nhưỡng đương nhiên là quan trọng, nhưng việc cấp bách nhất hiện nay chính là nhanh chóng cải thiện vấn đề hạn hán ngày càng nghiêm trọng hiện nay. Do đó những người trong tổ dự án bọn họ bị tách ra, một bộ phận do Vương Văn Quảng dẫn đầu, chịu trách nhiệm đến các vùng của Bình Thành quảng bá kinh nghiệm cải tạo đất nhiễm mặn để tăng sản lượng, những người còn lại do hiệu phó Lương dẫn đầu. Bất kể chi phí là bao nhiêu, cải thiện hệ thống tưới tiêu của toàn bộ đất nông nghiệp canh tác Bình Thành.
Ban thư ký thị chính đã nhanh chóng soạn thảo tài liệu, tài liệu này nhanh chóng được phân phát cho các đơn vị cơ sở khác nhau, yêu cầu cơ sở địa phương phải toàn lực phối hợp với đội cứu trợ đi chỉ đạo công việc.
Nhóm của bọn họ được đặt tên là đội cứu trợ, đội trưởng đội một là Vương Văn Quảng, đội trưởng đội hai là hiệu phó Lương. Đội cứu trợ này không trực thuộc bất kỳ đơn vị nào mà trực tiếp chịu sự lãnh đạo của thị chính. Sắp xếp công việc cụ thể do thư kí Tôn của phó thị trưởng La thống nhất sắp xếp, nhưng những việc lớn phải báo cáo với thị trưởng Trần.
Bản thân phó thị trưởng La là người phụ trách nông lâm ngư nghiệp nên anh ta nắm rất rõ tình hình hạn hán ở các huyện và thị trấn thuộc Bình Thành. Do vậy anh ta đã sắp xếp điểm dừng chân đầu tiên của đội cứu trợ là huyện Huệ An - nơi hiện tại tình hình hạn hán đang khá nghiêm trọng. Huyện Huệ Dương chịu ảnh hưởng nhẹ nhất được xếp cuối cùng.
Cuối cùng, thư ký Tôn lại có chút áy náy nói: “Ngân sách của thị chính chúng ta tương đối eo hẹp, nên tạm thời chỉ có thể cấp cho mọi người mỗi tháng bốn mươi tệ phí sinh hoạt. Tuy nhiên, nếu thực sự gặp khó khăn trong cuộc sống, các anh có thể nộp đơn để được trợ cấp thêm!”
So với mức lương trước đây khi còn ở trường đại học thì bốn mươi tệ đương nhiên không coi là nhiều. Nhưng rất nhiều người đã không dám nghĩ như vậy, cũng không dám so sánh như vậy.
Điều này còn tốt hơn so với ở nông trường, ở nông trường mỗi ngày đều phải làm việc khổ cực như vậy, không những không có một xu dính túi mà còn phải chịu đựng sự tra tấn gấp đôi cả về thể xác lẫn tinh thần. Hiện giờ cuối cùng cũng thoát khỏi thân phận phạm nhân lao động cải tạo, mỗi tháng còn có thể lĩnh lương!
Hơn nữa hiện giờ ở nông trường Thanh Hòa có tổng cộng bốn nghìn phạm nhân lao động cải tạo, chỉ có hai mấy người bọn họ được ra ngoài. Đây đã là một điều may mắn, so với điều này, những thứ khác không quan trọng lắm.
Thấy không ai lên tiếng, thư ký Tôn tiếp tục cười nói: “Nếu mọi người đều không có ý kiến gì, vậy bây giờ sẽ thanh toán tiền sinh hoạt tháng đầu tiên, mọi người trở về nghỉ ngơi hai ngày, sáng hôm sau báo cáo với tòa thị chính!”