Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 443 - Chương 443:

Chương 443:

Tào Lệ Quyên không ngờ con trai đi nhanh như vậy, bà ta đuổi theo đến cổng nhìn, không thấy bóng dáng của Vương Văn Quảng nữa.

Tâm trạng không tốt, bà ta không khỏi trách chồng: “Tất cả đều tại ông! Tùy tiện nghi ngờ con trai, từ nhỏ Văn Quảng đã ít nói nhưng trong lòng biết rõ. Thằng bé nhất định đã nhìn ra!”

Vương Giá Hiên cũng nhận ra sai lầm của mình, người khác thì ông ta không hiểu, nhưng ông ta biết con trai của mình. Mặc dù bây giờ khôn khéo hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn một phần kiêu ngạo. Anh không thể cũng sẽ không làm những chuyện như tự chạy trốn ra ngoài. Là do ông ta quá nhạy cảm nên mới nghĩ như vậy.

Vậy nên không nói gì nữa.

Tào Lệ Quyên trông thấy vẻ mặt đuối lý của ông ta càng tức giận hơn: “Ông xem dáng vẻ của Văn Quảng hiện giờ thế nào? Vừa nhìn đã biết ở nông trưởng phải chịu phạt nặng rồi! Về đến nhà ông lại còn nghi ngờ linh tinh, sợ nó mang đến chút phiền phức cho mình. Con không dễ dàng mới quay về, ăn một bát mì lại đi rồi!”

Vương Giá Hiên ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, nói: “Lệ Quyên, là tôi sai, bà đừng tức giận nữa. Văn Quảng đã ra khỏi nông trường rồi, sau này còn có cơ hội gặp mặt!”

Tào Lệ Quyên nghĩ cũng thấy đúng.

Từ Bình Thành đến Huệ Dương hơn một trăm km, mặc dù có một nửa đường đất, bình thường khoảng ba tiếng có lẽ cũng tới, nhưng xe buýt đi rồi lại dừng nên qua hơn bốn tiếng đồng hồ mới không nhanh không chậm đỗ ở bến xe Huệ Dương.

Vương Văn Quảng hỏi thăm suốt dọc đường, rất nhanh đã tìm thấy khu tập thể của chính quyền huyện.

Lúc này trời đã sẩm tối.

Buổi chiều chị Quách ra ngoại ô mua một con vịt, Khổng Vân Đào thích ăn chua nên mang theo một gói dưa cải muối tự làm. Triệu Trân Trân hầm một nồi canh vịt dưa cải lớn, ngoài ra còn xào một đĩa cà rốt, một đĩa bắp cải xào lạp xưởng, còn cháo kê vàng và bánh bao trắng.

Bọn trẻ ăn rất vui vẻ, Khổng Vân Đào cũng không chịu thua kém, ăn liền một lúc hai bát canh, vô cùng vui vẻ nói: “Thái Hồng, cô còn nhớ không, lúc còn nhỏ mẹ tôi nấu món canh này là ngon nhất!”

Mẹ của Khổng Vân Đào bị bệnh mất đã mười năm rồi.

Chị Quách gật đầu, gắp một miếng thịt vịt cho Kiến Xương, nói: “Còn phải nói, bởi vì dì nấu cơm rất ngon nên tôi cứ hai ba hôm lại đến nhà anh ăn chực!”

Khổng Vân Đào bật cười, nói: “Hồi nhỏ cô tham ăn, cứ ngửi thấy mùi thịt là mò đến nhà tôi, nói thật có một khoảng thời gian tôi còn thấy cô thật phiền!”

Chị Quách phì cười, nói với Triệu Trân Trân: “Trân Trân, em không biết thôi, lúc nhỏ Vân Đào ki bo lắm, chị đến nhà anh ta ăn một miếng thịt mà anh ta đau đớn như thể chị cắn anh ta một cái vậy!”

Khổng Vân Đào bị câu nói này chọc cười.

Vương Kiến Xương trong miệng vẫn còn ngậm thịt, nói không rõ ràng: “Chú Khổng thật keo kiệt!”

Cánh cổng trước mặt khép hờ, anh có thể ngửi thấy mùi thức ăn bay ra, còn có thể nghe thấy tiếng cười nói rôm rả bên trong, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cười của Tam Bảo. Đương nhiên, còn có cả tiếng cười của một người đàn ông xa lạ.

Vương Văn Quảng do dự vài giây, mở cửa bước vào, đi vào sân và nói lớn: “Trân Trân, anh về rồi!”

Nhanh hơn nhiều so với dự đoán của anh, Triệu Trân Trân chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy chồng đang đứng trong sân, cô bất chấp lao vào vòng tay anh!

Vương Văn Quảng ôm chặt vợ.

Mấy đứa trẻ cũng đều ra ngoài, trông thấy cha về nhà đều vui mừng khôn xiết.

Chị Quách và Khổng Vân Đào cũng mừng cho bọn họ, nhưng ngoại trừ điểm này cũng có chút xấu hổ. Hai vợ chồng bọn họ giống như song sinh liền kề cứ thế không buông, bọn họ đi cũng không được, ở lại cũng không xong, không nói gì cũng không phải, muốn nói cũng không biết nói gì mới phải.

Cuối cùng vẫn là cậu út Kiến Minh cứu nguy khỏi vòng vây. Cậu nhóc thấy cha chỉ ôm mẹ mà không ôm mình thì có chút không vui, thế là đi thẳng tới chen thân hình nhỏ bé của mình vào giữa cha và mẹ.

Bình Luận (0)
Comment