Cậu nhóc ôm lấy đùi cha, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Cha bế con nữa!”
Lúc này Triệu Trân Trân mới nhận ra bản thân đã mất bình tĩnh nên vội vàng buông chồng ra.
Chị Quách vô cùng khâm phục Triệu Trân Trân, chị ấy cười nói với Vương Văn Quảng: “Hiệu phó Vương, anh không biết chứ mấy ngày nay Trân Trân vẫn luôn nhắc đến anh, nói dự án đó của các anh thành công rồi, nói không chừng bên trên để để các anh rời khỏi nông trường, không ngờ thực sự nói đúng!”
Vương Văn Quảng ra sức gật đầu, cười nói: “Trân Trân nhà chúng tôi quả thực thông minh hơn người bình thường. Dự án này ban đầu là ý tưởng của cô ấy. Chúng tôi đều phải cảm ơn cô ấy mới đúng!”
Chị Quách mím môi, gật đầu đồng ý.
Triệu Trân Trân bị lời khen ngợi của anh làm cho có chút ngượng ngùng, chỉ tay vào Khổng Vân Đào giới thiệu: “Văn Quảng, đây là hàng xóm của chúng ta, Khổng Vân Đào làm ở tổ phát thanh huyện.”
Vương Văn Quảng lịch sự mỉm cười với anh ta như một lời chào.
Chị Quách liếc nhìn Khổng Vân Đào, hai người hiểu ngầm cùng chào tạm biệt rồi ra về.
“Người đàn ông vừa nãy là đối tượng của Tiểu Quách à?”
Triệu Trân Trân vừa múc canh vịt cho chồng vừa trả lời: “Cũng coi là vậy, quan hệ vẫn chưa rõ ràng!”
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc đã ăn xong, cả hai đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ trong góc làm bài tập. Vương Kiến Dân vẫn luôn tập trung làm bài tập, còn Vương Kiến Quốc lại ngẩng đầu lên, nói xem vào: “Mẹ ơi! Dì Quách và chú Khổng thường đi dạo tâm tình! Có một lần con còn phát hiện chú Khổng hôn dì Quách!”
Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng nhìn nhau cười.
Ăn cơm xong, Triệu Trân Trân vội vàng rửa bát đĩa. Cô định nhanh chóng cất dọn, sau đó đun một nồi nước nóng để chồng tắm.
Kiến Xương và Kiến Minh lập tức vây quanh cha hỏi này hỏi nọ.
Vương Kiến Xương đi tới, hỏi câu quan trọng nhất: “Cha, lần này cha còn phải trở về nông trường nữa không?”
Vương Văn Quảng lắc đầu nói: “Không về nữa, nhưng cha sẽ rất bận. Có thể vẫn thường xuyên không có nhà!”
Vương Kiến Xương nghe được anh sẽ không đi nông trường nữa thì cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nghe đến nửa câu sau lại có chút thất vọng, thằng nhóc bĩu môi tiếp tục hỏi: “Cha ơi, vậy khi nào cha có thể thường xuyên ở nhà?”
Đáp án của câu hỏi này bản thân Vương Văn Quảng cũng rất muốn biết.
Anh cười với con trai mình, không trả lời mà nói: “Tam Bảo, con chơi với em nhé, cha đi giúp mẹ dọn dẹp!”
Phòng bếp của khu tập thể chính quyền huyện được xây dựng khang trang, cỡ một gian nhà bình thường, sử dụng rất rộng rãi, trong góc có một bếp than, dùng để nấu ăn hàng ngày. Ngoài ra còn có một bếp lò bằng đất dựa vào tường, thường được dùng để hấp bánh bao và nấu sủi cảo, hoặc khi có khách đến sẽ dùng.
Vương Văn Quảng bước vào phòng bếp, Triệu Trân Trân vừa dùng nồi lớn để đun nước nóng vừa bận rộn rửa bát đĩa.
Nhìn thấy chồng, cô ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Một lát nữa là được!”
Vương Văn Quảng đưa tay vuốt tóc mái trên trán cô, nói: “Để anh rửa cho!”
Trải qua lao động cải tạo ở nông trường, sự thay đổi rõ ràng nhất của Vương Văn Quảng đó là anh nhìn dân dã hơn và siêng năng hơn trước rất nhiều. Sau khi rửa bát, anh còn giặt quần áo bẩn mà bọn trẻ đã thay và phơi lên cho khô. Giặt quần áo xong anh còn lau bàn, lau sàn nhà.
Đừng nói là Triệu Trân Trân, ngay cả bọn trẻ cũng rất ngạc nhiên với sự thay đổi của anh.
Vương Kiến Quốc không nhịn được nói: “Cha ơi, có phải ở nông trường mỗi ngày cha đều phải làm việc đến khuya không?”
Vương Văn Quảng gật đầu.
Vương Kiến Xương nói: “Thế thì cha mệt lắm nhỉ?”
Vương Văn Quảng mỉm cười xoa đầu thằng nhóc.
Sau khi tắm, mặc lên người bộ đồ ngủ bằng bông mịn mà Triệu Trân Trân đã chuẩn bị, Vương Văn Quảng mới dám soi gương, cảm thấy mình lúc này mới có chút giống con người.
Đêm khuya yên tĩnh, hai vợ chồng tựa đầu giường nhìn nhau cười.