Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Trân Trân đỏ bừng, mái tóc lòa xòa trên trán cô nghịch ngợm uốn éo, cô chớp mắt nhìn chồng. Vương Văn Quảng hiểu ý, kéo chăn đắp lên người cô, sau đó không nhịn được đưa tay nhéo mặt cô. Mặc dù vẫn vừa mịn vừa láng nhưng rõ ràng không có bao nhiêu da thịt, anh đau lòng nói: “Trân Trân, em cũng gầy đi nhiều rồi!”
Triệu Trân Trân đột nhiên hỏi: “Văn Quảng, anh có đói không?”
Mặc dù vợ vừa nói vậy Vương Văn Quảng quả thực cũng cảm thấy có chút đói, nhưng suy nghĩ đã quá muộn rồi nên lắc đầu nói: “Không đói!”
Triệu Trân Trân mím môi cười, tung chăn ra, nhảy xuống giường mò mẫm trong bóng tối đi ra phòng ngoài.
Cô bước lên băng ghế, cẩn thận mở ngăn kéo trên cùng của tủ lấy ra một túi thịt khô và vài quả hạnh khô.
Hai vợ chồng anh đút cho em một miếng, em đút cho anh một miếng ăn rất ngon.
“Trân Trân, miệng của em dính đồ ăn, để anh lau cho em!”
Triệu Trân Trân không nghi ngờ anh, thực sự nâng khuôn mặt nhỏ lên.
Ban đầu Vương Văn Quảng chỉ hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhuận của cô, nhưng sau đó càng ngày càng mạnh, hai người hòa đầu lưỡi vào nhau, thanh âm phát ra vô cùng rõ ràng trong đêm yên tĩnh.
Rất nhanh Triệu Trân Trân đã bị nụ hôn làm cho không thở nổi, cô dùng sức đẩy chồng ra và nói: “Đáng ghét!”
Vương Văn Quảng cười khẽ, bóc một quả hạnh khô đưa cho cô, nói: “Còn muốn ăn không?”
Vì canh vịt buổi tối quá ngon nên Vương Kiến Xương ngấu nghiến ăn tận hai bát lớn, đứa trẻ năm tuổi vốn dĩ sẽ không đi tiểu đêm mà sẽ ngủ một mạch tới sáng. Nhưng bởi vì buổi tối ăn quá nhiều canh, nửa đêm buồn tiểu quá nên tỉnh dậy, nói là tỉnh rồi nhưng thật ra vẫn có chút mơ hồ, thằng nhóc lười biếng không muốn dậy.
Sau đó nghe thấy âm thanh kỳ lạ trong phòng.
Lúc đầu thằng nhóc hơi sợ, nhắm mắt lại không dám nhìn, sau đó nghe thấy tiếng cha mẹ nói chuyện và tiếng ăn, mới dám mở mắt ra hỏi: “Mẹ ơi! Mẹ đang ăn gì đấy?”
Lần này đến lượt hai vợ chồng sợ hãi.
Vì đêm qua ngủ không ngon nên sáng hôm sau Triệu Trân Trân dậy muộn. Cô mở mắt ra thấy đồng hồ treo tường đã điểm bảy giờ, vội nhảy xuống giường thì thấy các con còn chưa dậy mới chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật, cô ngáp một cái chuẩn bị ngủ tiếp.
Vương Văn Quảng đang lau cửa kính bên ngoài, nghe thấy tiếng động của cô thì cười đi vào, anh nói: “Dậy đi nào, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi!”
Vương Văn Quảng siêng năng như vậy Triệu Trân Trân tạm thời vẫn chưa thích ứng được.
“Văn Quảng, anh cũng nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
Vương Văn Quảng đi đến bên cạnh cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, anh nói: “Lát nữa ăn xong chúng ta ra ngoài tản bộ đi, hiếm khi có thời gian.”
Nói là có thời gian, thật ra lại rất gấp, bởi vì sáng sớm ngày mai phải đến tòa thị chính Bình Thành báo cáo, nếu mai mới trở về Bình Thành khẳng định là không kịp rồi. Vậy nên chỉ có thể đến đó trong chiều nay, tính đi tính lại cũng chỉ còn có nửa ngày mà thôi.
Vương Văn Quảng vốn định dẫn vợ con ra ngoài đi dạo, hôm qua lúc anh đến đây mới phát hiện ra Huệ Dương kỳ thật là một huyện rất đẹp. Hiện tại đang là cuối thu khí trời mát mẻ không lạnh không nóng, là tiết trời thích hợp nhất để ra ngoài vui chơi. Tuy nhiên, sau khi rời khỏi nhà Triệu Trân Trân trực tiếp dẫn họ đến cửa hàng bách hóa.
Bởi vì hành lý ở nông trường đều không mang về, hơn nữa tạm thời không biết tình hình huyện Huệ An như thế nào, chồng mình đi tay không như vậy chắc chắn là không được. Triệu Trân Trân mua một bộ đồ dùng cá nhân, đồng thời mua một ít đồ ăn để anh mang theo.
Vào lúc hai giờ chiều, Vương Văn Quảng vô cùng không nỡ lên xe rời huyện Huệ Dương.
Tình hình hạn hán ở huyện Huệ An nghiêm trọng hơn dự kiến, đội cứu hộ của Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương đã được nhóm xã viên chào đón nồng nhiệt.