Nơi đầu tiên mà đội cứu hộ đến là công xã Phúc Nguyên, nhưng trái ngược với tên gọi, nơi đây được biết đến là một nơi nổi danh nghèo khó. Cái nghèo không phải do con người tạo ra mà do điều kiện tự nhiên quá khắc nghiệt. Hầu hết các ngôi làng ở đây đều được xây dựng trên sườn núi, hầu hết các cánh đồng đều là ruộng bậc thang, bởi vì việc tưới tiêu rất khó khăn, về cơ bản họ chỉ sống dựa vào ông trời.
Tất nhiên, công xã cũng có hàng trăm mẫu đất canh tác bằng phẳng, nhưng chất lượng đất không tốt, cơ bản đều là đất nhiễm mặn. Tất nhiên năm nào cũng trồng hoa màu, chỉ là năng suất rất thấp.
Phải nói rằng thư ký Tôn rất có kinh nghiệm thực tế, đội cứu hộ bọn họ chia làm hai nhóm, hiệu quả công tác được nâng cao hơn rất nhiều. Nhóm của hiệu phó Lương có đội khoan giếng chuyên biệt đi theo, kiểm tra xong địa hình đội khoan ngay lập tức bắt tay vào công việc. Ruộng tốt của công xã Phúc Nguyên là ruộng bậc thang, mặc dù đội khoan giếng gặp một số khó khăn khi làm việc, nhưng hai cái giếng được khoan trong ngày đầu tiên có nguồn nước rất mạnh, như vậy đã làm lòng người phấn chấn lắm rồi.
Nếu mang ra so sánh thì việc cải tạo đất của Vương Văn Quảng không dễ nhận thấy hiệu quả, nhưng khi đề cập đến việc tăng gia sản xuất thì các thành viên rất nhiệt tình, mỗi ngày đều chủ động làm tất cả các công việc thử nghiệm đất. Vì vậy tiến độ vô cùng nhanh, chỉ tốn nửa tháng công xã Phúc Nguyên không chỉ có thêm rất nhiều giếng nước mới, mà còn có một trăm mẫu đất nhiễm mặn sau khi cải tạo đã gieo trồng lúa mì vụ đông.
Tuy nhiên, sau khi nghiên cứu và tính toán cẩn thận, Vương Văn Quảng cảm thấy như vậy vẫn còn quá chậm. Vì thời gian cày cấy lúa mì vụ đông là trước tiết sương giáng, tính đi đính lại chỉ còn khoảng một tháng nữa thôi. Làm sao trong khoảng thời gian có hạn có thể giúp được nhiều công xã hơn giải quyết vấn đề, đây là chuyện cấp bách mà bọn họ phải làm.
Sau khi thảo luận với hiệu phó Lương, anh cảm thấy thông qua việc giảng dạy công khai có thể sẽ nhanh hơn.
Cụ thể, công xã chọn một nhóm thành viên có văn hóa đến nghe bài giảng, nếu nghiêm túc tuân theo nội dung bài giảng rồi xã viên tự mình cải tạo đất là được. Khó khăn của phía hiệu phó Lương có thể lớn hơn một chút, bởi vì trước kia người ta đào giếng đều dựa vào vận may, có khi đào một lần đã được rồi, có khi đào mấy lần mà vẫn không có nước. Để chọn được một vị trí thích hợp cần vận dụng tri thức hơi phức tạp, không dễ học được như vậy.
Nhưng nếu tìm hiểu kỹ thì vẫn có thể học.
Hiệu phó Lương cũng thừa nhận ý tưởng này của Vương Văn Quảng rất hay, tuy nhiên, ông ta có ý tưởng khác.
Hiệu phó Lương nhíu mày, dập điếu thuốc hút đang hút được một nửa, nói: “Văn Quảng, nếu như vậy, công việc của chúng ta sẽ sớm kết thúc đúng không?”
Vương Văn Quảng lắc đầu nói: “Cũng không sớm đâu, dù sao trong dự án của chúng ta thì lý thuyết và thực hành đều quan trọng như nhau. Chúng ta chỉ chú trọng giảng dạy, cũng không thể tập hợp tất cả các xã viên của Bình Thành lại với nhau, nhiều nhất cũng chỉ được một huyện. Giảng dạy có thể hoàn thành trong khoảng một tuần, hướng dẫn tại chỗ cũng cần ít nhất thời gian một tuần, cứ như vậy, trước tiết sương giáng sẽ có ít nhất ba huyện nắm vững được phương pháp cải tạo đất. Sau khi gieo lúa mì vụ đông suôn sẻ, vụ thu hoạch lúa mì năm sau sẽ có thể nhìn thấy kết quả. Tiến độ của nhóm anh hẳn là cũng như vậy, có thể hơi chậm một chút, đợi qua tiết sương giáng, chúng ta cũng có thể điều chỉnh tiến độ chậm lại. Tóm lại đến tháng mười một chỉ có thể dạy thôi, đến lúc đó trời giá rét đất đông cứng, không thể tiếp tục việc lao động ngoài trời!”
Sau khi nghe anh phân tích, lông mày của hiệu phó Lương giãn ra một chút.