Ngô Khải Nguyên vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh cũng gật đầu nói: “Văn Quảng, đây là một ý kiến hay. Mặc dù việc tăng sản lượng trên đất nhiễm mặn ở nông trường đã thực hiện được, nhưng chỉ có chúng ta giúp nhiều công xã đạt được mục đích này hơn thì cấp trên mới công nhận công việc của chúng ta hơn nữa, đã như vậy tôi sẽ soạn thảo đơn trình ký này!”
Hiệu phó Lương gật đầu với Ngô Khải Nguyên.
Đơn trình ký được trình lên, ngay ngày hôm sau thư ký Tôn đã đích thân đến huyện Huệ An. Chính quyền huyện sẽ sắp xếp phòng họp lớn làm lớp học, hành động của mỗi công xã cũng rất nhanh, bởi vì trong tài liệu không hạn chế số lượng. Mỗi xã đều cử ít nhất hai mươi người đến, dưới huyện Huệ An có mười tám xã thuộc quyền quản lý. Nhoáng cái có hơn ba trăm người đến, cho dù tất cả mọi người đều đứng thì e là phòng họp cũng không đủ chỗ đứng.
Không còn cách nào khác thư ký Tôn phải thảo luận cùng huyện ủy, tại chỗ sàng lọc một nửa. Cách sàng lọc cũng rất đơn giản khắt khe, tối thiểu phải là học sinh tốt nghiệp tiểu học.
Tuy nhiên ngay cả như vậy, lần đầu tiên Vương Văn Quảng lên lớp, hơn một nửa học sinh đều bày tỏ rằng họ nghe không hiểu. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể thâu đêm thay đổi giáo án, đổi một số từ chuyên môn thành những từ phổ thông dễ hiểu hơn. Vốn dĩ kế hoạch là dạy xong lớp lý thuyết trong một tuần, nhưng phải đến mười ngày mới xong.
So với lớp học lý thuyết, thực hành trực tiếp ngoài đồng dễ hơn nhiều, vì các xã viên đã nắm vững lý thuyết và có nhiều kinh nghiệm thực tế trong việc làm ruộng nên lúc bắt tay làm đặc biệt dễ dàng. Nhưng mười tám công xã thật sự là quá nhiều, đội sản xuất đều rất nhiệt tình, vừa nghe tin đội cứu trợ đến họ đều tranh nhau mời anh, vì vậy đi hết một vòng Vương Văn Quảng cũng tốn mất mười ngày.
Tuy không đuổi kịp tiến độ đề ra nhưng so với trước đây một công xã mất nửa tháng thì tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều.
Công việc của huyện Huệ An đã hoàn thành, đội cứu trợ không kịp nghỉ ngơi lấy một ngày, lại tiếp tục đến huyện Huệ Thành ở bên cạnh.
Thực tế mà nói, những ngày ở bên ngoài vừa dạy học vừa lãnh đạo đội cũng rất vất vả, nhưng so với những ngày ở nông trường thì tốt hơn nhiều. Trước hết là không có gánh nặng tâm lý mà có thể tự do di chuyển, tất nhiên là một con người không thể có tự do tuyệt đối.
Nhưng nếu phiền muộn muốn ra ngoài đi dạo một lát, hoặc nếu thèm ăn muốn đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa thì vẫn có quyền tự do. Trước đây ở nông trường, chưa nói đến việc tự do đi lại ăn uống bên ngoài, bất kể là trong công việc hàng ngày hay khi trò chuyện riêng tư, ngay cả to tiếng cũng không dám.
Vương Văn Quảng một mình ở bên ngoài, tất nhiên cũng nhớ nhà nhớ vợ con, nhưng nỗi nhớ bây giờ hoàn toàn khác biệt với lúc ở nông trường. Lúc đó là trái tim ngọt ngào ngâm mình trong nước đắng, còn bây giờ cả trái tim anh đều ngọt ngào. Vì vậy mặc dù vừa dạy trên lớp và thí nghiệm thực địa, hơn nữa thời gian còn rất gấp gáp thực sự cũng rất mệt mỏi. Ở công xã ăn cũng không ngon nghỉ ngơi không tốt, thường xuyên phải thức khuya soạn bài, còn phải tự mình hướng dẫn cho những học học sinh không theo kịp bài giảng. Nhưng khí sắc của anh vẫn tốt hơn so với trước kia nhiều.
Đầu tiên, khoảng một nửa thời gian là giảng bài trong phòng, không cần phơi nắng phơi gió. Cho dù nửa thời gian còn lại ở ngoài trời, ánh nắng cuối thu cũng rất nhẹ nhàng, cho nên Vương Văn Quảng của bây giờ làn da đã trắng hơn nhiều, nước da ngăm ngăm với đường nét anh tuấn làm cho anh càng thêm nam tính.
Hằng ngày Vương Văn Quảng mặc rất đơn giản, anh luôn mặc một bộ đồ giải phóng màu xanh đậm, một số chỗ đã bị giặt đến bạc màu rồi, mà chiếc cặp công văn cầm tay cũng đã rất cũ.