Lúc này Miêu Lan Lan thực sự tức giận, nhưng cô ta cũng không thể làm gì Ngô Thanh Phương, nhiều nhất chỉ là không giúp cô ấy làm việc nữa. Lúc trước Đằng Đằng khóc cô ta luôn kiên nhẫn giúp đỡ dỗ dành, bây giờ tất nhiên sẽ không, không chỉ không giúp, cô ta còn nhân cơ hội không ai chú ý cố ý hù dọa cậu bé.
Đằng Đằng được mẹ cõng trên lưng đi làm ruộng từ khi còn rất nhỏ, so với những đứa trẻ bình thường đã được coi là dạn dĩ. Nhưng Miêu Lan Lan rất xấu xa, cô ta bất ngờ làm mặt quỷ, hoặc là bắt con sâu bỏ lên chân chân Đằng Đằng. Đằng Đằng sợ hãi ngay lập tức vừa khóc vừa hét, nhưng cô ta lại cười lạnh nhìn cậu bé.
Trải qua vài lần như vậy, nhìn thấy cô ta là cậu bé lại sợ hãi.
Miêu Lan Lan trêu chọc con mình, trong lòng Ngô Thanh Phương rất tức giận. Bây giờ Đằng Đằng không chịu để mẹ cõng, thích một mình chạy khắp nơi. Cô ấy bận đi làm không thể lúc nào cũng trông nom cậu bé được, cũng hết cách.
Thực ra không phải cô ấy không giúp Miêu Lan Lan, chỉ vì mục đích đề phòng nên không lập tức nói cho cô ta biết mà thôi. Trên thực tế, một ngày sau khi Miêu Lan Lan đến, cô ấy đã viết một lá thư cho cha mình để hỏi ý kiến của ông và Tiểu Tô về việc có nên đưa địa chỉ cho Miêu Lan Lan hay không. Nhưng đã bảy tám ngày trôi qua mà Ngô Khải Nguyên vẫn chưa hồi âm.
Vì vậy, Ngô Thanh Phương cũng không thể nói ra.
Không ngờ Miêu Lan Lan này lại không đợi được mấy ngày nữa, không những thế còn dám bắt nạt con của cô ấy! Ngô Thanh Phương luôn rất cao thượng, không màng tính toán chuyện nhỏ nhặt với người ta. Tuy nhiên, Đằng Đằng là máu thịt của cô ấy, đứa nhỏ mới hơn một tuổi mà bị người ta dọa sợ như vậy sẽ để lại bóng ma tâm lý cả đời.
Vì vậy, Ngô Thanh Phương đã suy nghĩ kỹ rồi chủ động đến gặp Miêu Lan Lan.
Nhìn thấy cô ấy Miêu Lan Lan không hề nhiệt tình chút nào, nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù con người Miêu Lan Lan là kiểu người thích ảo tưởng, nhưng đôi khi suy nghĩ cũng thay đổi rất nhanh. Cô ta cảm thấy việc tiếp cận Ngô Thanh Phương không ổn nên lại nghĩ ra một cách không bao giờ thất bại. Ở nông trường bọn họ, thư từ và bưu phẩm không được trực tiếp để tại cửa sổ phòng bảo vệ giống bình thường vừa nhìn thấy thì lấy đi là xong, mà là được bỏ riêng trong một cái tủ ở phòng bảo vệ. Sau khi kiểm tra đơn giản xong sẽ được khóa lại, cho nên bình thường trên người ta không nhìn thấy địa chỉ trên bưu kiện.
Miêu Lan Lan lại cho người thanh niên gác cổng một gói bánh quy, dặn dò anh ta rằng chỉ cần có thư của Ngô Thanh Phương thì nhớ ghi lại địa chỉ cho cô ta.
Tất nhiên Ngô Thanh Phương cảm nhận được thái độ của cô ta, nếu là trước đây nhất định cô ấy sẽ quay người rời đi, nhưng vì con trai mà cô ấy nhẫn nhịn.
“Ồ, chị Thanh Phương tới rồi, thật sự là khách quý mà, chị có chuyện gì à?”
Ngô Thanh Phương nắm tay con trai ngồi xuống. Đằng Đằng nhìn thấy Miêu Lan Lan thì chui cái đầu nhỏ vào trong vòng tay của mẹ.
Thấy con trai sợ hãi như vậy Ngô Thanh Phương vừa tức vừa hận, cô ấy sờ đầu con trai nói: “Đằng Đằng, sau này dì Miêu sẽ không dọa con nữa, nếu dì ta dám dọa con, mẹ sẽ nói với chú Tiểu Tô, dì ta sợ chú Tiểu Tô nhất!”
Mặc dù Đằng Đằng không biết nói, nhưng cậu bé có thể hiểu được nên ngay lập tức ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của mẹ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
Ngô Thanh Phương cười với con trai, nói: “Vậy nên con đừng sợ dì Miêu nữa, có được không?”
Đằng Đằng rất nghiêm túc gật đầu.
Miêu Lan Lan hiểu được ý trong lời nói của Ngô Thanh Phương, dường như đã tán đồng rằng cô ta và Tiểu Tô đã là người yêu. Cô ta thấy trong lòng có chút ngọt ngào, đồng thời cũng hơi ngại ngùng. Trước hết cô ta là một người trưởng thành, thứ hai cô ta là một giáo viên.