Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 454 - Chương 454:

Chương 454:

Mặc dù Ngô Thanh Phương không phải là người tốt đẹp gì, nhưng cô ta đã trút giận lên một đứa trẻ một tuổi chưa biết nói, điều này chắc chắn là không đúng!

Cô ta mở ngăn tủ ra lục lọi, lấy ra gói kẹo sữa cuối cùng đưa cho cậu bé, nói: “Đằng Đằng! Lúc trước dì đùa với con đấy, con đừng sợ nhé?”

Kẹo sữa có sức hấp dẫn đặc biệt đối với trẻ em, vì vậy Đằng Đằng lập tức đứng dậy khỏi vòng tay của mẹ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào viên kẹo vài chục giây rồi quay đầu lại nhìn mẹ.

Ngô Thanh Phương nhận lấy, xé ra và bóc một cái cho con trai.

Đằng Đằng vui vẻ ngậm viên kẹo sữa trong miệng, cậu bé còn mỉm cười với Miêu Lan Lan.

Tất nhiên Miêu Lan Lan không làm ra mặt quỷ đáng sợ nữa, cô ta cũng mỉm cười với Đằng Đằng.

Ngô Thanh Phương nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con trai, trong lòng cô tấy cảm thấy tốt hơn một chút, cô ấy liếc nhìn Miêu Lan Lan nói: “Tôi đến cũng là vì chuyện lần trước, hôm đó tôi không có thời gian để nói rõ với cô. Chắc cô chưa biết, thật ra người của tổ dự án không thật sự được thả ra.”

Miêu Lan Lan buột miệng nói: “Tại sao?”

Ngô Thanh Phương đứng dậy đóng cửa phòng lại, thấp giọng nói: “Hồ sơ của bọn họ vẫn còn ở nông trường, cho nên chuyện được ra ngoài vẫn chưa được định rõ, hơn nữa dưới tình huống này thì bên trong mà bên ngoài càng ít tiếp xúc càng tốt!”

Miêu Lan Lan sững người, cô ta cảm thấy mặc dù Ngô Thanh Phương nói có lý, nhưng cũng cảm thấy rất không thuyết phục. Nếu tốt nhất là không liên lạc, vậy tại sao hiệu phó Ngô vẫn luôn gửi thư và đồ cho cô ấy? Nói thẳng ra là vẫn không giống giúp cô ta, mà cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là một ái địa chỉ thôi!

Con người Ngô Thanh Phương này có hơi khó tính, vô cùng lạc lõng trong đám đông. Lại nói tiếp bây giờ cô ấy vẫn rất đáng thương, người trong nông trường đều nhìn ra được, có rất nhiều người cũng rất đồng tình với cô ấy. Nhưng thật sự không có mấy ai dám giúp cô ấy. Từ khi xảy ra chuyện với Cao Đại Phát kia, ai cũng e ngại thầy Lâm, đàn ông thì sợ nếu nói với Ngô Thanh Phương nhiều hơn một vài câu sẽ bị thầy Lâm đấm cho tàn phế. Còn phụ nữ à, trong nông trường vốn ít phụ nữ, mà Ngô Thanh Phương lại trẻ đẹp, bình thường không thích nói chuyện với mọi người, vô cùng kiêu ngạo. Vì vậy, quan hệ với nhóm phụ nữ trong nông trường rất tệ.

Miêu Lan Lan không có ý định xoắn xuýt chuyện cái địa chỉ, mà chỉ hỏi: “Vậy theo chị nói thì có thể Tiểu Tô sẽ quay lại?”

Ngô Thanh Phương do dự gật đầu, nhưng lại bổ sung nói: “Ý của cấp trên làm sao tôi đoán được chứ!”

Câu này nói ra cũng giống như không nói gì, Miêu Lan Lan luôn cảm thấy Ngô Thanh Phương đang chiếu lệ với mình, vì vậy cô ta thờ ơ đưa nói câu tiễn khách: “Chị Thanh Phương, giờ này cậu bé nhà chị nên đi ngủ rồi phải không?”

Ngô Thanh Phương bế con trai lên rời đi.

Sau khi cô ấy đi, Miêu Lan Lan cởi áo khoác ra nằm trên giường, vừa nhai kẹo sữa vừa nghĩ cách lợi dụng Tiểu Tô để ra khỏi nông trường.

Tuy rằng bức thư trước cô ta gửi cho Tiểu Tô không được hồi âm, nhưng ít nhất cũng không bị trả lại, nên có một điều chắc chắn là địa chỉ này là thật.

Sau khi Miêu Lan Lan ăn hết bảy tám viên kẹo sữa, cuối cùng cô ta cũng nghĩ ra một ý kiến hay.

Cô ta từ trên giường nhảy dựng lên, lập tức lấy giấy bút ra viết hai bức thư giống hệt nhau, một bức định gửi đến nhà Tiểu Tô, bức còn lại lấy được địa chỉ hiện tại của Tiểu Tô từ phòng bảo vệ rồi gửi đi. Bức thư còn lại cô ta chỉ viết ngắn gọn một trang giấy, mặc dù chỉ có một trang ngắn, nhưng nội dung bên trên lại khá nhiều. Đầu tiên là nói mối quan hệ của cô ta với Tiểu Tô, sau đó khen ngợi thành tích của tổ dự án.

Bình Luận (0)
Comment