Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 455 - Chương 455:

Chương 455:

Nhưng cuối cùng lại đặt ra câu hỏi, cô ta là người nhà của tổ dự án nên không đủ tư cách theo ra khỏi nông trường, nhưng hiệu phó Ngô Khải Nguyên hoàn toàn không phải người của tổ dự án, điểm này không cần nghi ngờ. Bởi vì trong nông trường có rất nhiều người có thể làm chứng, tại sao ông ấy cũng có thể ra ngoài?

Thị chính coi trọng tổ dự án, đó là bởi vì những nỗ lực mà họ thật sự đã bỏ ra. Ngô Khải Nguyên đã lợi dụng sức ảnh hưởng trước đây để làm như vậy, thật ra cũng không khác những kẻ khốn nạn, những người như vậy phải bị loại khỏi tổ dự án!

Miêu Lan Lan không rõ ai là người chịu trách nhiệm trực tiếp cho tổ công tác trong thị chính, hơn nữa thời cơ vẫn chưa chín muồi, bức thư này tạm thời sẽ không được gửi đi. Đợi cô ta hiểu rõ tình huống vẫn chưa muộn.

Ngày hôm sau đi làm, thái độ Miêu Lan Lan đối xử với Ngô Thanh Phương rất tự nhiên, mặc dù cũng rất nhiệt tình, nhưng không quá nhiệt tình để khiến mọi người chán ghét. Nhìn thấy Đằng Đằng ngồi xổm trên mặt đất đang cầm một cái xẻng nhỏ để nghịch đất, Miêu Lan Lan mỉm cười nhìn cậu bé rồi lấy một cây kẹo sữa từ trong túi ra đưa cho cậu bé.

Cậu bé vui vẻ nhận lấy.

Mặc dù sức khỏe của Ngô Thanh Phương gần như đã hồi phục, nhưng so với người bình thường thì thể lực của cô ấy vẫn chưa tốt. Phần hạt đậu của người khác đều đã được xới xong rồi, cô ấy vẫn còn lại một nửa luống. Thể chất của Miêu Lan Lan rất tốt, đến nông trường cũng đâu có ăn cực ăn khổ, cô ta là người hoàn thành đầu tiên, hơn nữa đã ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi được một lúc rồi.

“Lan Lan, chúng ta đi thôi, đến muộn nhà ăn sẽ không có đồ ăn đâu!”

Miêu Lan Lan vẫy tay với mọi người, vác cuốc lên đi đến cánh đồng, lặng lẽ giúp Ngô Thanh Phương làm việc.

Xem như cô ta dùng đúng phương pháp rồi, sau vài lần, Ngô Thanh Phương bất giác mềm lòng. Miêu Lan Lan hỏi về tổ dự án và Tiểu Tô, cô ấy cũng sẽ mơ hồ nói một hai câu.

Bình Thành quản lý tám huyện trực thuộc, phương hướng của huyện Huệ An và huyện Huệ Dương vừa lúc đối xứng với nhau, một đông và một tây. Không chỉ khoảng cách rất xa, bởi vì ở giữa phải đi qua ba huyện nên giao thông cũng rất bất tiện. Bình thường trẻ em phải đi học, cuối tuần chỉ có một ngày rưỡi để nghỉ, thời gian ngắn như vậy đi qua đi lại quá gấp gáp.

Mặc dù công việc của công đoàn không quá bận rộn, nhưng lúc đầu hai phó chủ tịch là chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa còn khá là e dè. Từ lúc Lôi Chấn Hoa đoạt đi sự nổi bật của chị Nghiêm trong một cuộc họp cấp huyện, mỗi ngày hai người này diễn kịch một lần, đấu khẩu như hai con gà trống đánh nhau vậy.

Triệu Trân Trân không thể không làm trung gian hòa giải cho họ.

Nhưng điều đáng mừng là dù hai phó chủ tịch đấu đá nội bộ nhưng tiến trình công việc không bị kéo dài mà còn nhanh hơn dự kiến.

Vì những lý do này, kế hoạch thăm chồng ở Huệ An của cô bị trì hoãn.

Hôm nay sau giờ làm việc, Kiến Xương và Kiến Minh đều kêu đói, cô mở gói bánh quy đưa cho con ăn. Cô cũng ăn hai cái uống nửa cốc nước thì đột nhiên nghe thấy tiếng tiếng ồn ào ở phòng cách vách.

Từ nhỏ Kiến Minh đã mẫn cảm với âm thanh, nhóc lập tức tò mò hỏi: “Mẹ, tiếng động gì vậy?”

Triệu Trân Trân cũng cảm thấy kỳ lạ, mặc dù cái người Khổng Vân Đào này làm ở phòng phát thanh của huyện, nhưng hết một nửa thời gian là không nghiêm túc đi làm. Một là mang bảng vẽ đi hóng gió khắp nơi, hoặc là cầm máy ảnh đi lang thang. Thậm chí có ở thị trấn thì chủ yếu cũng ở với chị Quách, vì vậy nhà của anh ta luôn rất yên tĩnh.

Nhưng tiếng ồn vào lúc này thực sự phát ra từ nhà anh ta.

Triệu Trân Trân không tọc mạch, do dự vài phút cô đang định vào bếp nấu ăn. Khổng Vân Đào đột nhiên hoảng hốt chạy tới, đầu tóc anh ta rối bù, không biết trên quần áo dính vết gì, trông có vẻ nhớp nháp.

Bình Luận (0)
Comment