Trông giống như là một người khác so với lúc bình thường.
Anh ta còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên một người phụ nữ khác chạy tới. Người này hơi béo, vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào.
Khổng Vân Đào cười gượng với Triệu Trân Trân, nói: “Chủ tịch Triệu, cô nhất định phải giúp tôi!”
Người phụ nữ ở phía sau anh ta nghe thấy danh xưng này thì biểu cảm trên khuôn mặt thoáng cái trở nên nhu hòa, cười nói: “Đã sớm nghe nói hàng xóm mới của Vân Đào là chủ tịch công đoàn của huyện chúng ta, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy!”
Triệu Trân Trân lễ phép cười lại với cô ta, quay đầu nói: “Vân Đào, cô đây là ai vậy?”
Vẻ mặt Khổng Vân Đào xấu hổ nói: “Cô ấy là mẹ của Truy Truy!”
Người phụ nữa kia rất không hài lòng với lời giới thiệu này, bổ sung thêm: “Chào chủ tịch Triệu, tôi là Lý Phương Phương, chủ nhiệm hội phụ nữ của công xã Thái Vân! Cũng là vợ trước của Khổng Vân Đào.”
Mặc dù chưa từng gặp người này, nhưng cái tên Lý Phương Phương này Triệu Trân Trân đã từng nghe nói không dưới một lần. Không có nguyên nhân gì khác, sự việc ly hôn ồn ào trước đây của cô ta và Khổng Vân Đào được truyền đi xôn xao.
Mặc dù hai người sớm đã không thể đi cùng nhau, một người quá thông minh lanh lợi như người buôn bán, một người lại quá lãng mạn không thực tế. Nhưng ly hôn là Khổng Vân Đào đề nghị trước, Lý Phương Phương đương nhiên không thoải mái, tự động biến bản thân thành vai một người vợ kết tóc se tơ bị vứt bỏ, chạy đến văn phòng huyện ủy náo loạn một trận, ngay cả chủ tịch huyện Lý cũng bị kéo vào vụ ầm ĩ này. Vốn dĩ Khổng Vân Đào này được coi là có dáng vẻ nhân tài, biết phát thanh, biết hội họa, không ít các cô gái chú ý tới anh ta nên việc này rất nhanh bị đồn thổi khắp nơi.
Khổng Vân Đào bị lãnh đạo nghiêm khắc dạy dỗ một trận, một mình buồn khổ mấy ngày. Bởi vì lo lắng con trai Truy Truy nên vào cuối tuần vẫn trở về nhà ở công xã Thái Vân, nhưng anh ta không thấy con trai đâu mà lại thấy trong nhà có người đàn ông khác. Lý Phương Phương chưng một nồi canh vịt lớn, hai người đang ăn vui vẻ.
Người đàn ông kia cũng không phải ai khác, chính là Mã Đức Thành, phó bí thư công xã Thái Vân.
Phản ứng đầu tiên của người đàn ông bình thường bị cắm sừng khẳng định là tức giận, nhưng Khổng Vân Đào lúc đó chỉ cười cười, lại một lần nữa đề nghị ly hôn. Lần này Lý Phương Phương đồng ý một cách vô cùng vui vẻ. Nhưng về vấn đề quyền nuôi dưỡng đứa con trai bảy tuổi, hai người này lại tranh cãi long trời lở đất. Lý Phương Phương diễn lại trò cũ, vô liêm sỉ lại đến chính quyền huyện náo loạn. Không còn cách nào, Khổng Vân Đào chỉ có thể nhượng bộ, để Truy Truy cho Lý Phương Phương nuôi nấng, mỗi tháng anh ta phải chi trả mười tệ phí nuôi dưỡng.
Triệu Trân Trân cười với cô ta, nói: “Đồng chí Lý Phương Phương, mời vào phòng ngồi!”
Lý Phương Phương gật gật đầu, dù sao mỗi lần đến chính quyền huyện phân xử, cô ta luôn có thể chiếm được ưu thế. Vị chủ tịch Triệu này là một đồng chí nữ trẻ tuổi, lại có mấy đứa con, khẳng định sẽ đứng về phía cô ta.
Ba người chuẩn bị bước vào phòng thì cổng ngoài sân vang lên một tiếng, là Điền Tam Thái vội vàng chạy đến đây.
Khoảng thời gian này, mặc dù ở cách vách với Triệu Trân Trân nhưng Điền Tam Thái đã đóng cửa sống một mình, cũng không cho con trai chơi cũng mấy đứa con của nhà họ Vương, hai nhà giống như đã cắt đứt quan hệ.
Hai mắt của Lý Phương Phương sáng lên, lập tức nói: “Chủ nhiệm Điền! Tôi vừa rồi còn muốn đi tìm chị phân xử đó, chị có thể đến đây thì thật là quá tốt!”
Điền Tam Thái là chủ nhiệm hội phụ nữ huyện, vốn dĩ là cấp trên của Lý Phương Phương, hai người quen biết nhau nhiều năm, quan hệ luôn rất tốt.