Điền Tam Thái gật gật đầu, có chút không vui nhìn Khổng Vân Đào một cái, nói: “Em yên tâm, liên đoàn phụ nữ chúng ta chính là phải bảo vệ quyền lợi của phụ nữ, em có vấn đề gì, chị sẽ thay mặt tổ chức bảo vệ em!”
Khổng Vân Đào không thích Điền Tam Thái này. Việc ly hôn của anh ta và Lý Phương Phương dĩ nhiên là vì Lý Phương Phương đến náo loạn nhiều lần mà đã trở thành trò cười. Nhưng người thêm dầu vào lửa trong việc này cũng là chủ nhiệm Điền này. Mặc dù chủ nhiệm Điền là cán bộ nhà nước nhưng lại thích nhất là bàn luận chuyện phiếm. Thông qua sự tuyên truyền miễn phí của chị ta, Khổng Vân Đào không biết thế nào lại trở thành người đàn ông phụ tình vứt bỏ vợ con. Mặc dù chính quyền huyện rất nhiều người biết đầu đuôi sự việc, nhưng người không biết thì lại càng nhiều hơn, do đó danh tiếng của Khổng Vân Đào bây giờ vô cùng không tốt.
Anh ta nhìn Triều Trân Trân như đang cầu cứu.
Triệu Trân Trân không nhìn anh ta, mà là người đầu tiên nhấc chân bước vào nhà.
Kiến Xương và Kiến Minh sớm đã ăn bánh quy xong, đứng ở cửa mặt nhìn về bốn phía cả nửa ngày. Vương Kiến Xương vẫn nhìn Khổng Vân Đào rất lâu, nhỏ giọng nói với em trai: “Em trai, chú Khổng hôm nay trông thật xấu, trên người chú ấy dính đầy cháo kê. Người lớn như thế, ăn cơm còn rơi vãi trên áo quần!”
Vương Kiến Minh gật gật đầu.
“Tam Bảo, Tứ Bảo, hai con đi vào phòng chơi đi, mẹ phải nói chuyện với các dì và chú Khổng một lát!”
Sau khi bốn người ngồi xuống, Triệu Trân Trân cười nói trước: “Cho dù là đã ly hôn thì cũng không nên ồn ào náo loạn như vậy, không chỉ nóng giận bản thân mà còn để cho người khác xem trò cười. Các anh chị ai nói trước, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”
Lý Phương Phương lập tức cướp lời nói: “Chủ tịch Triệu! Sự việc là thế này, lúc đầu ly hôn đã nói rồi, Truy Truy sẽ theo tôi. Vân Đào mỗi tháng phải chi trả mười tệ tiền phí nuôi dưỡng. Nhưng bây giờ đã ly hôn hơn nửa năm rồi, ngoại trừ tháng đầu tiên thì tôi cơ bản không nhận được khoản tiền này!”
Triệu Trân Trân nhìn biểu cảm của cô ta không giống như là nói dối, ngược lại có chút bất ngờ. Bởi vì trong ấn tượng của cô Khổng Vân Đào là một người rất thích trẻ con, thường có thể chơi với Kiến Xương và Kiến Minh cả nửa ngày. Người như thế sẽ không chi trả phí nuôi dưỡng sao?
Khổng Vân Đào bị cô nhìn thì có chút xấu hổ, nói: “Tôi quả thực là từ tháng thứ hai sau khi ly hôn đã không gửi tiền nuôi dưỡng, nhưng việc này là có lý do! Mỗi lần tôi đến thăm con, cô ta đều không cho gặp, dựa vào cái gì chứ? Mặc dù quyền nuôi dưỡng con thuộc về cô ta nhưng tôi cũng được hưởng quyền thăm hỏi theo quy định của luật pháp mà!”
Lý Phương Phương vào tháng thứ hai sau khi ly hôn thì đã tái hôn, cô ta không cho Khổng Vân Đào thăm hỏi con là vì con trai Truy Truy đã bảy tuổi rồi. Đứa trẻ này rất bướng bỉnh, chỉ nhận cha ruột Khổng Vân Đào, không chịu có bất kì liên quan gì với cha dượng. Để khiến đứa trẻ mau chóng tạo ra mối quan hệ tốt với cha dượng, cô ta chỉ có thể chọn không cho Khổng Vân Đào gặp con, hơn nữa lại còn bảo với Truy Truy rằng Khổng Vân Đào không muốn gặp nó nữa.
Đứa bé bảy tuổi rất ngây thơ nên đã bị lừa, bây giờ mối quan hệ với cha dượng tốt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, Lý Phương Phương là một người không thể chịu thiệt, đặc biệt là khi cô ta nghe Khổng Vân Đào lại tìm được một đối tượng, thế nên mới cố tình đến đòi phí nuôi dưỡng.
Triệu Trân Trân quay sang Lý Phương Phương nói: “Đồng chí Lý Phương Phương, mặc dù cô đã tái hôn, đứa trẻ cũng đã có cha dượng, nhưng cô nên hiểu là đối với đứa trẻ mà nói cha ruột là người mà không ai có thể thay thế được! Cô không cho cha con họ gặp nhau như thế là không công bằng với Vân Đào, cũng không công bằng với đứa trẻ!”