Lý Phương Phương từ lúc Khổng Vân Đào bước bước chân đầu tiên vào nhà Triệu Trân Trân thì Lý Phương Phương đã biết rằng vị chủ tịch Triệu này có lẽ sẽ thiên vị anh ta, nhưng thiên vị rõ ràng như thế cô ta còn thực sự chưa từng nhìn thấy! Thế là cô ta không khách sáo nói: “Chủ tịch Triệu! Lời này của cô là không đúng, nếu đã ly hôn thì nên cắt đứt sạch sẽ! Khổng Vân Đào hở một tí là đến gặp con, người tinh mắt thì biết là đi gặp Truy Truy, nhưng người không biết sẽ cho rằng tôi và anh ta vẫn còn dây dưa, điều này sẽ khiến anh Mã nhà chúng tôi nghĩ thế nào?”
Khổng Vân Đào cười lạnh một tiếng, suýt nữa bị lời này làm cho buồn nôn, anh ta thở phì phì nói: “Cây ngay không sợ chết đứng! Chỉ có những người làm chuyện thẹn với lòng mình mới phải chột dạ!” Lời nói này là mỉa mai Lý Phương Phương đã vượt quá giới hạn trong hôn nhân.
Điền Tam Thái không thể xem tiếp nữa nên nói: “Khổng Vân Đào! Cậu quả thực được hưởng quyền thăm hỏi con cái theo quy định của pháp luật, về phương diện này cậu và Phương Phương có thể bàn bạc lại một chút. Nhưng chuyện này và phí nuôi dưỡng là hai chuyện khác nhau, không thể bởi vì Phương Phương cho cậu thăm hỏi hay không cho cậu thăm hỏi mà thay đổi! Để tôi nói cho cậu biết, nếu cậu thực sự muốn đến gặp con, để thể hiện thành ý thì nên bổ sung đầy đủ phí nuôi dưỡng trước đã rồi nói chuyện!”
Lý Phương Phương thầm khen một câu, vẫn là lãnh đạo cũ có ích, lời nói này khiến người khác không cách nào phản bác được!
Nhưng cô ta không ngờ là trong giây tiếp theo đã có người phản bác rồi.
Triệu Trân Trân cười nói: “Chị Điền, chị nói rất có lý, tuy nhiên, chúng ta làm người đều phải thực tế một chút, đạo lý lớn ai mà chả biết nói. Phương Phương không cho Vân Đào gặp con chính là tước đoạt quyền lợi làm cha của anh ấy, nhưng đồng thời lại buộc anh ấy phải chi trả phí nuôi dưỡng, đây là bảo anh ấy thực hiện trách nhiệm làm cha, việc này cũng chẳng khác nào bắt con ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ! Chuyện tốt đẹp cô đều chiếm hết, ép buộc người khác như thế là không được rồi!”
Thực ra Điền Tam Thái tiếp xúc với Triệu Trân Trân không nhiều, hiểu biết về cô rất hạn chế. Hơn nữa bởi vì trước đây chồng chị ta là phó chủ tịch huyện Bạch đã từng nhắc đến Triệu Trân Trân hai lần, chị ta trong lòng không vui, cũng không có ý muốn kết giao với cô. Do đó, chị ta không ngờ Triệu Trân Trân hóa ra cũng có tài ăn nói khéo léo, sắc sảo.
Nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ, từ lúc cô gái này đến huyện Huệ Dương, mọi thứ đều bị cô làm rối lên nhanh chóng thay đổi! Chị ta khóc lóc đi cầu xin bí thư Triệu cũng không thể đuổi cô đi, bí thư Triệu còn đưa người của phòng tuyên truyền cho cô! Kể ra thì bà ta và Triệu Trân Trân là cùng cấp bậc, nhưng dưới tay bà ta chỉ có ba người, dưới tay Triệu Trân Trân lại có khoảng ba mươi người.
Ánh mắt của Điền Tam Thái nhìn Triệu Trân Trân bất giác mang theo vài phần thù hận.
Người khác không biết nhưng tự chị ta đã rất rõ ràng rằng cuộc hôn nhân của chị ta và Bạch Ngọc Khải sớm đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi! Mặc dù sau khi chị ta phát hiện ra điểm này thì luôn tính toán nghĩ cách xoay chuyển tình hình bất lợi, lần nữa nhượng bộ, nhượng bộ đến gần như là trở thành bà mẹ già trong nhà. Nhưng Bạch Ngọc Khải vẫn không bị lay động, hơn nữa còn ngày một thậm tệ hơn, chỉ cần có một chút điều gì làm không tốt thì sẽ quở mắng chị ta không chút khách sáo.
Điền Tam Thái rất rõ ràng chồng mình mang về nhà cái cảm giác sự ưu việt đến từ vị trí phó chủ tịch huyện của anh ta. Chị ta biết rõ như thế nhưng không có sức phản bác, cuộc sống trải qua vô cùng lo lắng và uất ức .