Cũng không phải là chưa từng có ý nghĩ ly hôn, nhưng chị ta sợ mất mặt, cũng không nỡ tự bỏ thân phận hiện tại.
Thực ra việc Triệu Trân Trân đưa Bạch Ngọc Khải vào nhà tù đối với Điền Tam Thái là một sự giải thoát, vừa không cần lo lắng mất mặt, vừa không cần phải chịu ấm ức nữa, hơn nữa rất nhiều người còn bày tỏ sự đồng cảm với chị ta.
Nhưng có một số người trời sinh thích tự ngược, Bạch Ngọc Khải không ở nhà, Điền Tam Thái đã lập tức quên sự thờ ơ và tổn thương mà anh ta đối xử với mình mấy năm gần đây, lại luôn nhớ đến những năm tháng ngọt ngào khi hai người mới yêu đương và mấy năm đầu mới kết hôn.
Nói như vậy, Triệu Trân Trân chính là người xấu đã chia rẽ gia đình họ!
“Nếu dựa vào lời chủ tịch Triệu nói như thế, chỉ cần Khổng Vân Đào đưa mười tệ phí nuôi dưỡng thì đứa trẻ sẽ phải gần gũi với cậu ta sao? Nói không chừng là đứa trẻ không muốn gặp người cha như cậu ta! Hơn nữa nuôi dạy con cái mà chỉ đưa tiền là không được! Bản thân cô cũng có con, nhận thức về phương diện này khẳng định là sâu sắc hơn người khác. Đồng chí Lý Phương Phương vừa phải đi làm vừa phải nuôi con, hơn nữa còn phải chăm lo tốt cho gia đình hiện tại, suy xét từ các phương diện thì việc không cho một người ngoài như Khổng Vân Đào tiếp xúc gần với nhà mình là rất chính xác!”
Triệu Trân Trân đã từng nghe chị Quách nói rằng chính quyền huyện Huệ Dương có hai người phụ nữ không dễ trêu chọc, một người là chị Nghiêm nguyên bộ trưởng phòng tuyên truyền, một người khác chính là Điền Tam Thái. Bình thường không nhìn ra chị Điền này làm càn làm bậy vậy mà nghe ra dường như còn khá là có lí lẽ.
Cô không muốn vì chuyện nhỏ như thế này mà lãng phí thời gian nên cười nói: “Đồng chí Lý Phương Phương, vấn đề phí nuôi dưỡng tôi sẽ thuyết phục Vân Đào để anh ấy gửi đầy đủ số tiền cho cô. Tuy nhiên, vấn đề liên quan đến quyền thăm hỏi này, xem xét đến việc cô đã tái xây dựng gia đình mới thì Khổng Vân Đào quả thực không tiện tới công xã Thái Vân thăm con. Hơn nữa cô đã mang thai lần nữa, tôi sẽ đề nghị anh ấy đến tòa án khởi tố, để tòa án xem xét lại lần nữa vấn đề quyền nuôi dưỡng đứa trẻ!”
Lý Phương Phương cả kinh, cô ta quả thực đã mang thai, nhưng cũng vừa mới hai tháng, cơ bản chưa lộ rõ có thai, chủ tịch Triệu này làm thế nào mà nhìn ra được?
Khổng Vân Đào vô cùng vui vẻ, anh ta xoa xoa tay nói: “Lý Phương Phương! Cô nói một câu thật lòng đi, từ sau khi con trai ra đời, là tôi chăm sóc nhiều hơn hay cô chăm sóc nhiều hơn? Cô đến công xã Thái Vân làm việc, một lần đi bốn năm ngày không trở về, tất cả chi phí và việc chăm sóc con không phải đều do tôi phụ trách sao? Nếu cô bây giờ đã có đứa con với người khác thì hãy trả Truy Truy lại cho tôi đi!”
Lý Phương Phương cảnh giác nhìn anh ta một cái, nói: “Chuyện mà tòa án đã phán quyết xong còn có thể lộn xộn thay đổi sao? Bất luận là như thế nào, Truy Truy là con trai của tôi, là tôi rứt ruột sinh ra, chỉ có thể để tôi nuôi dưỡng!”
Nói đến đây thì đã không cần thiết tiếp tục tranh luận nữa, bởi vì hai bên đều không chịu nhượng bộ.
Kiến Dân và Kiến Quốc đã tan học, Vương Kiến Quốc ngay khi bước vào cửa thì đã ồn ào kêu đói. Triệu Trân Trân nóng lòng nấu cơm cho các con nên mặt lạnh tiễn khách: “Vân Đào, trời không còn sớm nữa, đồng chí Lý Phương Phương còn phải về công xã Thái Vân, mọi người đều trở về trước đi!”
Khổng Vân Đào còn chưa kịp nói thì Điền Tam Thái đã nói: “Chủ tịch Triệu bận việc vậy thì chúng ta không nên làm phiền nữa. Khổng Vân Đào! Chuyện của hai người còn chưa nói xong, đến nhà tôi nói tiếp đi!”
Lý Phương Phương vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài.
Khổng Vân Đào mang vẻ mặt đau khổ, anh ta đứng dậy nhưng vẫn không muốn đi ra ngoài, lơ đãng quay đầu nhìn một cái, phát hiện hai em bé Kiến Xương và Kiến Minh đang đứng ở bậc cửa trong nhà nhìn ra ngoài.