Thời gian rảnh rỗi ngoại trừ thảo luận và học tập kiến thức chuyên môn ra thì suy xét làm thế nào để ăn chút đồ ngon.
Có thể là ở nông trường bị kiềm chế quá lâu rồi, ví dụ mấy người trẻ tuổi giống như Hồ Lợi Nông và Tiểu Tô. Vốn dĩ, bọn họ rất không chú trọng trong việc ăn uống, một lòng một dạ đều dốc vào học thuật, nhưng bây giờ hoàn toàn khác rồi, hai người này trong việc ăn uống còn tích cực hơn bất kì ai.
Đặc biệt, có một lần Hồ Lợi Nông tình cờ bắt được một con thỏ béo, tài nghệ nấu ăn của Ngô Khải Nguyên không tệ, mượn nồi và bếp của nhà khách để làm thịt thỏ kho tàu, mấy người ăn và đều cảm thấy vô cùng ngon.
Kể từ đó, Tiểu Tô và Hồ Lợi Nông còn có hiệu phó Lương thường thường nghĩ cách kiếm chút thịt để ăn, có lúc là gà, có lúc là vịt, có lúc là một miếng thịt xông khói. Đương nhiên không phải ai cũng đều có vận may như Tiểu Hồ, mà Tiểu Hồ cũng chỉ gặp may một lần đó, nên sau đó đều là mua từ những nhà dân trong thôn.
Vương Văn Quảng dẫn vợ vào phòng của nhà khách, đặt hành lý xuống rồi nhanh chóng đi lấy một chậu nước rửa mặt. Triệu Trân Trân cởi áo khoác màu xanh ra, anh cầm một chiếc khăn mặt khô quấn lên cổ cô.
Triệu Trân Trân nhịn không được cười nói: “Em cũng không phải trẻ con!”
Vương Văn Quảng cười với cô, cúi đầu ghé tai thì thầm một câu.
Triệu Trân Trân sau khi nghe xong thì lườm yêu chồng một cái, nhanh chóng rửa mặt rửa tay, chải tóc lại lần nữa.
Thu dọn xong xuôi, Vương Văn Quảng dẫn vợ đến phòng bên cạnh.
Phòng của nhà khách không lớn, chỗ cửa sổ có đặt một chiếc bàn cũ, nó là do Tiểu Tô mượn được của nhà khách. Bên trên đã bày hai đĩa đồ ăn, một đĩa là thịt xông khói xào ớt, một đĩa khác là gà hầm không ngừng tỏa ra hương vị cay tê quyến rũ, hình thức của món ăn cũng rất đẹp.
Đừng thấy Triệu Trân Trân là cô gái nhỏ nhắn mà nhầm, cô rất thích ăn cay. Hai món ăn này đều rất hợp khẩu vị của cô, ngoài các món ăn ra thì trong đĩa lớn ở bên cạnh còn có một xấp bánh trứng.
Thấy cô đi vào, Tiểu Tô và Tiểu Hồ lập tức đứng dậy chào: “Cô.”
Triệu Trân Trân cười gật gật đầu.
Tiểu Hồ chỉ món gà hầm trên bàn, đắc ý nói: “Cô, đây là món em làm! Lát nữa cô ăn thử đi, rất ngon đấy!”
Triệu Trân Trân chuẩn bị mở miệng nói thì hiệu phó Lương bưng đến một bát canh trứng gà nóng hổi, theo sau là Ngô Khải Nguyên.
Vợ của Ngô Khải Nguyên mất sớm, ông ta một mình nuôi nấng con gái, mọi loại kỹ năng sinh sống đều luyện tập rất thành thạo, đặc biệt là tài nghệ nấu nướng. Những món ăn thường thấy đều nấu rất ngon, hơn nữa vì ông ta là người Tương Tây nên rất thích ăn cay, nấu mấy món cay cũng rất thành thạo. Tiểu Hồ đã nấu món gà hầm hôm nay là dưới sự chỉ đạo của ông ta.
Hiệu phó Lương cười với cô, nói: “Trân Trân, mấy người chúng tôi ở nông trường đều đã từng được ăn ké mấy đồ ăn mà cô làm, hôm nay cô cũng ăn thử đồ ăn mà chúng tôi nấu đi! À, chủ yếu đều là mấy món mà hiệu phó Ngô nấu, tôi chỉ giúp một tay!”
Triệu Trân Trân sớm đã từng nghe Ngô Thanh Phương nói hiệu phó Ngô nấu ăn rất ngon, nên cô cười nói: “Hiệu phó Ngô đã nấu mấy món này sao? Vậy tôi đúng là có lộc ăn rồi!”
Sau khi ăn xong, hiệu phó Lương lấy lá trà ngon do giáo sư Ngô mang đến, dự định pha một ấm trà cho mọi người, lại không ngờ là không có nước nóng, Tiểu Tô nhanh chóng chạy đi lấy nước nóng. Không lâu sau thì anh ta mang theo hai phích nước nóng trở về, theo sau anh ta, còn có một cô gái xinh đẹp trạc hai mươi tuổi.
Cô gái này có lẽ không phải là lần đầu tiên đến, vì Triệu Trân Trân phát hiện vẻ mặt của những người khác đã không có vẻ gì là bất ngờ.
“Thầy Tô, chị gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Cô gái từ khi bước vào của đã nhìn chằm chằm Triệu Trân Trân.
Tiểu Tô để phích nước nóng xuống, cười ha ha nói: “Để tôi giới thiệu một chút!”