Anh ta nói với Triệu Trân Trân trước “Cô, cô ấy là Trương Mẫn.” Rồi quay đầu nói với Trương Mẫn: “Cô ấy là vợ của hiệu phó Vương, cô cũng gọi một tiếng cô là được rồi!”
Trương Mẫn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nói: “Vậy thì không được rồi, vợ của hiệu phó Vương xem ra vẫn còn rất trẻ, cùng lắm chỉ có thể gọi là chị!”
Triệu Trân Trân hé miệng cười.
Vương Văn Quảng thấp giọng nói: “Trưởng Mẫn này là con gái của chủ tịch huyện Trương, chủ tịch của huyện Huệ An!”
Mọi người trò chuyện mấy câu rồi rời đi.
Ngay khi vào cửa phòng, Triệu Trân Trân đã kêu khát nước. Vốn dĩ hiệu phó Lương đã pha trà, nhưng sau khi Trương Mẫn đến, Vương Văn Quảng rất nhanh kéo cô trở về nên cơ bản là không kịp nhớ đến việc uống trà ngon do giáo sư Ngô mang đến.
Vương Văn Quảng cười rồi đưa đến cho cô một ly nước lớn, nói: “Em uống đi!”
Triệu Trân Trân hơi ngửa cổ, uống ừng ực một hơi hết sạch.
Có lẽ là vì vừa ăn cơm xong, lại uống một ly nước nóng lớn nên khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng bừng, dưới ánh đèn làm lộ ra một loại quyến rũ mê người.
Vương Văn Quảng chìa bàn tay đã nhìn rất lâu dùng sức nhéo má cô hai cái.
Vương Văn Quảng nhéo nhéo má bên trái của cô cảm thấy chưa đã nghiền, lại nhéo nhéo má bên phải mới cười cười nói: “Hình như có thịt hơn trước một chút rồi.”
Triệu Trân Trân kéo tay chồng ra, nghiêm túc nói: “Em thấy sắc mặt anh tốt hơn nhiều rồi. Thế nào, gần đây công việc rất thuận lợi phải không?”
Vương Văn Quảng trả lời mọi việc đều rất thuận lợi, công việc ở huyện Huệ An cũng sắp xong rồi.
Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Cứ dựa theo tốc độ hiện tại của các anh, huyện Huệ Dương là trạm cuối cùng, đoán chừng sớm nhất chắc cũng phải đến tháng sáu, tháng bảy sang năm.”
Vương Văn Quảng lắc lắc đầu nói: “Tháng sáu, tháng bảy cũng chưa chắc đã hoàn thành. Từ tháng mười một đến tháng hai sang năm thời tiết giá lạnh, những công việc làm ngoài trời không thể tiến hành được.”
Triệu Trân Trân im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: “Theo em thì mọi việc sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.”
Mấy hôm nay cô luôn nghĩ đến chuyện bố trí công tác của tổ dự án bọn họ, kiếp trước cô nhớ rõ Hồ Lợi Nông hơn một năm sau đã trở về trường đại học công tác, nhưng chắc chắn dự án này không phải một mình anh ta làm, còn những người khác đã đi đâu thì cô không thể nhớ ra.
Nghĩ đi nghĩ lại khiến đầu cũng thấy đau.
Sau đó dứt khoát không nghĩ nữa, mà cẩn thận phân tích tình hình hiện tại, dù sao kiếp này cũng không giống với kiếp trước. Vào thời điểm này của kiếp trước, thị trưởng Trần đã sớm bị Lư Chí Vĩ lật đổ. Dưới sự kích động của anh ta, cả Bình Thành đều vô cùng hỗn loạn. Xưởng bông nhà nước của bọn họ cũng không ngoại lệ. Tạ Trường Xuân bị cách chức, công nhân đều vội vàng tham gia phong trào, nhiệm vụ sản xuất của nhà máy không thể nào hoàn thành được. Chẳng qua cũng chẳng có ai quan tâm đến vấn đề này, ngay cả máy móc của phân xưởng kéo sợi cũng bị đập hỏng.
Xưởng bông nhà nước của bọn họ chịu ảnh hưởng vẫn được tính là còn ít.
Hiện tại Bình Thành vẫn nằm trong tầm kiểm soát của thị trưởng Trần, vừa tuân thủ chính sách của cấp trên lại giảm những thiệt hại không cần thiết đến mức thấp nhất. Cuộc sống hàng ngày của người dân căn bản không bị ảnh hưởng, như vậy có thể coi là tốt lắm rồi. Nhưng anh ta là người làm việc rất coi trọng lợi ích, Triệu Trân Trân thực sự rất lo lắng, Vương Văn Quảng và những người khác sau khi đã phát huy hết kinh nghiệm rất có thể sẽ bị đưa về nông trường.
Dù sao phong trào còn chưa kết thúc, hơn nữa vài năm tới có lẽ sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Nếu những người bị cho là có vấn đề như bọn họ được thả ra, lại có người báo cáo thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng.
Đương nhiên, sự tình còn chưa quá xấu, Triệu Trân Trân cảm thấy hiện tại thị trưởng Trần đã hoàn toàn kiểm soát được thế cuộc ở Bình Thành, dĩ nhiên cũng là do anh rất có năng lực, nhưng nhất định cũng phải có người phía trên ủng hộ.