Điều khiến cô vui nhất là trên đường thỉnh thoảng còn có những người bán hàng rong, họ bán những nông sản phổ biến. Cô mua một túi lê thu màu vàng cam, còn mua một gói lạc tươi.
Nhưng sáng ra không ai dám công khai bán hàng ăn. Cô dạo qua hai con phố cũng không tìm thấy loại bánh nướng hôm qua mua đành phải vào tiệm cơm quốc doanh mua bánh quẩy, sữa đậu nành để ăn sáng.
Ăn sáng xong, Triệu Trân Trân lại đi dạo ở cửa hàng bách hóa địa phương. Cô vốn muốn mua cho Vương Văn Quảng hai đôi tất, nhưng vì quên mang phiếu nên người bán hàng không chịu bán cho cô. Sau đó cô lại đến quầy bán thực phẩm nhưng mọi thứ như bánh quy, đồ ăn vặt... cũng đều cần có phiếu mới mua được, cuối cùng cô đành về tay không.
Ở huyện Huệ Dương, cô quen biết với chị Ngưu nên mua mấy thứ này đều không cần phiếu. Qua một thời gian đã quên hiện tại không có phiếu thì mua gì cũng khó.
Triệu Trân Trân có chút mất hứng quay về.
Ở ngã tư phía trước, cô nhìn thấy Tiểu Tô và Trương Mẫn một trước một sau đi ra từ nhà khách. Không biết Tiểu Tô đang bắt chước cái gì mà hai tay vẫy qua vẫy lại làm Trương Mẫn bật cười ha ha. May mà họ đi hướng ngược lại, Triệu Trân Trân đứng ở chỗ cũ, chờ hai người đi khuất rồi mới đi tiếp. Trở lại nhà khách thế mà Vương Văn Quảng đã về rồi.
“Không phải tới trưa anh mới tan lớp sao?”
Vương Văn Quảng cười nói: “Bình thường hiệu phó Ngô không lên lớp, đã muốn lên giảng bài từ lâu rồi cho nên hôm nay để ông ấy giảng hai tiết còn lại thay anh.” Nói thật, anh có chút bội phục hiệu phó Ngô. Ông đã sáu mươi bảy tuổi rồi, bởi vì sợ thân phận tổng cố vấn hữu danh vô thực mà mấy ngày này ông luôn tự mình nghiên cứu những tri thức liên quan.
Không hổ danh là một nhà trí thức, thái độ nghiên cứu học vấn rất nghiêm túc. Hơn nữa, khi học rất coi trọng phương thức, phương pháp. Những người như Ngô Khải Nguyên từ một người không chuyên mà học thành người có kiến thức nền tảng nhất định. Thời điểm cùng Vương Văn Quảng nói chuyện, chẳng những có thể hiểu những điều cơ bản mà còn có thể thêm vào vài câu.
Những tiết học của Vương Văn Quảng đều được chuẩn bị rất kỹ. Mỗi điểm kiến thức đều được anh ghi ra rõ ràng, vì thế dạy hai tiết cũng không có gì là khó.
Hai vợ chồng nói chuyện một lát, Triệu Trân Trân mang lê đã rửa sạch ra gọt vỏ và cắt thành từng miếng. Hai người, anh đút em một miếng em đút anh một miếng rất tình cảm. Vương Văn Quảng nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, nhà ăn có cơm rồi nên kéo Triệu Trân Trân đi ra ngoài.
Lúc này nhà ăn đã có không ít người, có người là cán bộ huyện ủy, cũng có học sinh sau khi tan học chạy đến đây. Rất nhiều người nhận ra Vương Văn Quảng. Triệu Trân Trân lại trẻ đẹp như vậy nên lập tức trở thành tâm điểm được chú ý.
“Thật không ngờ vợ hiệu phó Vương lại xinh đẹp như vậy.”
“Đúng đó, nhìn như mới khoảng hai mươi tuổi ấy nhỉ.”
Vương Văn Quảng tự nhiên cảm nhận được ánh mắt vô cùng hâm mộ của mọi người xung quanh, anh rất tự nhiên chào hỏi mọi người nhưng thực tế trong lòng đã cực kì vui vẻ. Anh nắm tay Triệu Trân Trân, nói: “Trân Trân, em thích ăn gì?”
Thật ra nhà ăn của huyện cung cấp đồ ăn rất đơn giản, món ăn chay chính là củ cải và bắp cải xào. Món ăn mặn là khoai tây hầm thịt bằm nên cũng không có gì ngon để chọn.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày thứ ba, Triệu Trân Trân lên xe khởi hành về nhà.
Chị Quách vốn nghĩ chăm sóc bốn đứa bé không có gì khó, nhìn Triệu Trân Trân chẳng những không mệt mà còn cả ngày vui vẻ. Nhưng đến lượt mình trông bốn đứa bé, chị cảm thấy mình đã dùng hết sự kiên nhẫn của nửa đời rồi.
Buổi sáng hôm Triệu Trân Trân đi, không bao lâu sau bốn đứa nhỏ đã tỉnh. Kiến Minh vừa tỉnh đã đòi mẹ, sau khi phát hiện mẹ không có nhà lập tức khóc ầm lên khiến cho Vương Kiến Xương cũng khóc theo.