Chị Quách và Khổng Vân Đào phải dỗ một lúc lâu mới nín.
Kiến Xương và Kiến Minh không khóc nữa nhưng lại ồn ào kêu đói bụng, Kiến Dân và Kiến Quốc cũng kêu đói. Chị Quách vội vàng bảo Khổng Văn Đào đi mua đồ ăn sáng, nhưng tiếc là đã chín giờ nên đồ ăn sáng của nhà hàng quốc doanh đã bán hết. Không còn cách nào khác, Khổng Văn Đào bèn đi nấu mì để cả nhà cùng ăn.
Kiến Dân và Kiến Quốc muốn đi ra ngoài chơi nhưng chị Quách không đồng ý, thế là Vương Kiến Quốc quấn lấy chị, không còn cách nào khác chị đành phải đồng ý. Nhưng chị lại không yên tâm bèn để Khổng Văn Đào đi theo.
Mới đầu Kiến Xương và Kiến Minh rất ngoan, nhưng tới giữa trưa lại đòi mẹ.
Đến tối phải làm thế nào để dỗ hai đứa ngủ đây, điều này càng khiến chị Quách thêm đau đầu.
“Trân Trân em xem, chị cũng không dễ dàng mà, mấy ngày nay cũng sụt mất mấy cân rồi.”
Triệu Trân Trân vừa bế Kiến Minh, vừa cười nói: “Không phải mấy ngày trước chị còn nói muốn giảm cân hay sao?”
Thực ra Quách Thái Hồng cũng không phải quá béo, khung xương của chị lớn, hơi béo thêm một chút là đã thấy rõ rồi. Trước đây chị cũng không quá để ý, nhưng Khổng Văn Đào lại cao gầy, hai người đi cùng nhau nhìn không được hài hòa lắm. Hơn nữa, anh ta còn hay trêu chị béo quá rồi.
Vì thế chị Quách mới nói là mình phải giảm cân.
Lúc này, chị Quách lắc lắc đầu, vô cùng buồn rầu nói: “Trân Trân à, chị phát hiện tự nuôi con mình mới tốt, nếu không cũng thật quá tốn công. Nếu Vân Đào thắng kiện, sẽ phải đón con trai anh ấy trở về. Nếu chị lấy anh ấy thì sẽ trở thành mẹ kế, mà mẹ kế cũng không phải dễ làm.”
Triệu Trân Trân hôn Kiến Minh một cái, cười cười nói: “Nếu không thì chị chia tay với anh ấy đi, như vậy sẽ không phải làm mẹ kế nữa.”
Lần này chị Quách bĩu môi nói: “Có ai khuyên người như em sao?”
Triệu Trân Trân cười cười không trả lời, mà hỏi Tam Bảo: “Kiến Xương, hôm nay đi học cô giáo dạy con những gì nè?”
Vương Kiến Xương lập tức đi lấy cặp sách của mình, đưa vở bài tập cho mẹ xem.
Triệu Trân Trân cẩn thận xem, lại khen: “Kiến Xương của chúng ta giỏi quá, không viết sai chữ nào.”
Sau khi tan học, Kiến Dân và Kiến Quốc thấy mẹ đã về cũng vô cùng vui vẻ.
Vương Kiến Quốc nói: “Về sau mẹ đừng bao giờ đi đâu một mình nữa được không?”
Vương Kiến Dân cũng nói: “Lần sau mẹ đi thăm cha nhớ cho chúng con đi cùng nhé?”
Triệu Trân Trân hơi chững lại một lát rồi gật gật đầu.
Hôm sau đi làm, vừa họp thường kỳ xong phó chủ tịch Lôi Chấn Hoa đã tới tìm cô. Đầu tiên là báo cáo công việc sắp tới của mình, sau đó lấy ra một túi hồ sơ và kích động nói: “Chủ tịch Triệu, sau khi tiến hành cuộc kiểm tra nghiêm mật, cục trưởng Võ của cục văn hóa huyện chúng ta có vấn đề nghiêm trọng về kinh tế và tác phong.”
Triệu Trân Trân có chút ấn tượng với cục trưởng Võ này, ông ta không chỉ viết chữ rất đẹp, vẽ tranh sơn thủy cũng rất có danh tiếng. Một người tao nhã, thoát tục như vậy dường như không giống như những gì Lôi Chấn Hoa vừa nói.
Cô bèn nghiêm mặt nói: “Tôi biết rồi, đợi sau khi xác minh thông tin đã rồi lại nói.”
Điều khiến cô không ngờ được là, một lát sau chị Nghiêm cũng tới báo cục trưởng Võ của cục văn hóa có vấn đề.
Triệu Trân Trân xem kĩ một lượt tài liệu hai người mang tới.
Tài liệu Lôi Chấn Hoa mang đến đều tập trung vào các vấn đề kinh tế trọng điểm. Dựa theo mức lương ở huyện Huệ Dương, với cấp bậc của cục trưởng Võ thì lương hàng tháng được khoảng trên dưới một trăm tệ. Ở địa phương này mức thu nhập như thế đã được xem là rất cao. Nhưng cục trưởng Võ chi tiêu rất hoang phí, ông ta thích hút thuốc, uống rượu. Hơn nữa chỉ hút loại thuốc lá Vân Nam tám hào một gói, rượu trắng cũng chỉ uống rượu Mao Đài, chỉ hai loại này một tháng cũng tốn ít nhất bảy, tám mươi tệ.
Không chỉ có thuốc lá và rượu, cục trưởng Võ là người rất coi trọng hình thức, ăn mặc đều là tốt nhất.