Nói một cách cụ thể thì mùa hè phải mặc quần áo làm bằng tơ tằm đắt dỏ, đều do con gái của cục trưởng Võ ở Thượng Hải gửi tới. Xuân thu mặc đồ nỉ, mùa đông thì mặc áo khoác bằng bông tơ. Đến cả chặn giấy dùng để vẽ tranh cũng là đồ cổ, giá trị lên tới hơn ngàn tệ. Ăn uống càng là tốt hơn, mua bán quanh năm với thuyền đánh cá, cứ cách hai ngày ngư dân sẽ gửi đến nửa sọt tôm, cua, cá tươi sống.
Từ những thứ này tính ra, một tháng cục trưởng Võ cũng phải tiêu ít nhất hết khoảng hai trăm tệ, tiền lương của ông ta căn bản không đủ.
Nói thật, chính phủ đang tiếp tục mở rộng phong trào cần cù, tiết kiệm. Một số phần tử tri thức cũ lại không thay đổi cách sống của mình, trong đó cục trưởng Võ là một ví dụ. Hơn nữa, ông ta còn không phải là người có căn cơ, cha chú đều là nông dân, nhà họ Võ cũng là từ đời ông ta mới coi là làm thay đổi gia tộc.
Nhưng sau khi Triệu Trân Trân xem xong tài liệu lại không cho là đúng, một người như cục trưởng Võ làm sao lại có thể chỉ trông cậy vào tiền lương mà sống được. Chỉ tính tiền nhuận bút một tháng đoán chừng cũng không dưới một trăm tệ.
Còn phần tài liệu chị Nghiêm mang đến lại càng khó tin. Tài liệu nói cục trưởng Võ liên tục thu nhận học sinh, nhất là các nữ sinh. Mục đích không phải để dạy họ vẽ tranh mà để nhân cơ hội lợi dụng họ. Những nữ sinh này không dám không theo. Dựa vào thống kê chưa hoàn thiện, đã có ít nhất mười cô gái bị chà đạp.
Nếu thực sự xảy ra loại chuyện này, thì đây chính là vụ án rất nghiêm trọng. Nhưng vấn đề là tài liệu của chị Nghiêm có chút đầu voi đuôi chuột, lời buộc tôi trước đó có vẻ rất nghiêm trọng nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng kết thúc, không hề có chứng cớ xác thực.
Cô cau mày, gọi chị Nghiêm vào.
“Tôi đã xem qua trường hợp của cục trưởng Võ, những tài liệu này các chị làm thế nào lấy được?”
Chị Nghiêm trong lòng mừng thầm, chị ta đã sớm nghe cấp dưới nói qua, đám người Lôi Chấn Hoa, Ngũ Hồng Quân cũng đang điều tra cục trưởng Võ. Chẳng qua trọng điểm điều tra của bọn họ là những vấn đề kinh tế ở mặt ngoài. Chị ta thì lại khác, không chỉ có những vấn đề ngoài sáng ấy, mà chị ta còn đào sâu vấn đề, quả nhiên đào ra những chuyện mà người khác không biết.
“Là như thế này chủ tịch Triệu, nhà của Tiểu Phó ở công đoàn chúng ta rất gần với nơi ở của cục trưởng Võ. Theo như cô ấy nói thì cục trưởng Võ nhận rất nhiều học sinh đến học vẽ tranh tại nhà, trong đó có rất nhiều nữ sinh. Trước kia, cô ấy cũng không chú ý, có một lần vừa tan làm thì đụng phải một nữ sinh khóc lóc chạy ra từ nhà cục trưởng Võ ra. Tiểu Phó không quen cô ta nên cũng không thể chạy tới hỏi thăm. Nhưng từ đó về sau cô ấy để ý quan sát nhiều hơn, cuối tuần nào cũng có không ít nữ sinh đến nhà ông ta, cũng rất hay có nữ sinh mang theo vẻ chật vật đi ra ngoài.
Triệu Trân Trân trầm mặc vài giây, hỏi: “Chỉ bằng những lời này mà chị đã đưa ra kết luận tác phong của cục trưởng Võ có vấn đề sao?”
Trong mắt chị Nghiêm lóe nên tia bát quái, chị ta gật đầu nói: “Như thế này vẫn chưa đủ sao, cô nghĩ lại xem, vợ cục trưởng Võ đã mất rất nhiều năm, con trai, con gái ông ta đều ở Thượng Hải. Theo lý mà nói đã sớm nên tìm người vợ kế để chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Nhưng ông ta lại không chịu, còn không phải là vì muốn tiêu dao, tự tại sao?”
Triệu Trân Trân đưa tài liệu cho chị ta rồi nói: “Chị Nghiêm, cục trưởng Võ cũng giống chị, đều là cán bộ nhà nước, xuất thân và bằng cấp của ông ấy đều không có bất kì vấn đề gì. Hơn nữa, những thông tin này của chị còn chưa đủ chặt chẽ, không hề có nhân chứng. Chúng ta muốn bắt những phần tử phá hoại ẩn nấp trong đảng và nhân dân, nhưng cũng tuyệt đối không được xúc phạm tới các đồng chí không có vấn đề.