Tôi đưa chị một gợi ý nhé, nếu chị hoài nghi tác phong của ông ấy có vấn đề, vậy hãy bí mật cẩn thận điều tra thêm một chút. Trước tiên hãy làm rõ những năm qua cục trưởng Võ đã nhận những nữ sinh nào, sau đó tập trung điều tra các nữ sinh đó. Nếu có thể hỏi chuyện họ là tốt nhất, rồi mới đưa ra kết luận rốt cuộc tác phong của cục trưởng Võ có vấn đề hay không.”
Chị Nghiêm gật đầu nói: “Chủ tịch Triệu, tuy rằng trước mắt quả thật không có chứng cớ, nhưng mà đã có người viết áp phích tố giác ông ta. Tục ngữ nói không có lửa làm sao có khói, chuyện này khẳng định có gì đó khuất tất.”
Triệu Trân Trân hỏi: “Áp phích được viết khi nào, dán ở đâu, đề tên thật hay nặc danh?”
Chị Nghiêm trả lời “Mới dán mấy ngày trước, dán trên tường cạnh cổng chính cục văn hóa. Chắc dán lên lúc nửa đêm, rất nhiều người vừa đi làm đã nhìn thấy, là nặc danh.”
“Trước đó tôi đã nói, nếu là nặc danh tố cáo thì không tính. Họ ngay cả tên mình cũng không dám nói ra, có thể thấy được nội dung cũng không đáng tin cậy. Về điểm này, chị hãy viết một thông báo chuyên môn gửi đi, để cho các đơn vị chú ý. Nếu có người nặc danh viết áp phích, trước tiên hãy gỡ xuống, giao cho công đoàn chúng ta, công đoàn sẽ thưởng cho người đó một tệ.
Vốn là chị Nghiêm còn thấy không vui, nhưng thấy có tiền thưởng, cho dù không phải chị ta kiếm được nhưng chị ta cũng vui vẻ rời đi.
Huyện Huệ Dương có không ít cơ quan, đơn vị lớn nhỏ. Nếu điều tra kĩ, cơ hội bắt được các cán bộ có vấn đề sẽ không hề ít. Nhưng những đơn vị kiểu như cục văn hóa này luôn không có màu mỡ gì, không phải nói có thu nhập thấp, mà là trong cục bọn họ hàng năm không có dự án nào cần chi tiền nên đương nhiên không thể xin tiền trợ cấp. Trong tay lãnh đạo cục văn hóa không có nhiều tiền, nhưng vẫn có kinh phí văn hóa cố định, tiền chi như thế nào cũng đều có quy định. Cho nên, những đơn vị như thế này rất khó để tham ô.
So với cục văn hóa nước trong, có nhiều đơn vị béo bở hơn, vì cái gì mà chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa đều để ý đến ông ta. Nếu đằng sau có người sai khiến, vậy mục đích là gì?
Triệu Trân Trân cảm thấy cô cần phải tìm hiểu thêm về vị cục trưởng Võ này mới được.
Tuy nhiên, chính quyền huyện có rất ít thông tin về cục trưởng Võ, chỉ có một trang hồ sơ mỏng. Võ Trường Thanh sinh ra ở công xã Thái Vân huyện Huệ Dương, sau khi tốt nghiệp trường sư phạm Bình Thành trực tiếp được phân đến cục văn hóa. Bởi vì giỏi thư pháp và vẽ tranh sơn thủy, tuổi trẻ đã rất nổi tiếng. Trong hơn hai mươi năm, từng bước từng bước lên tới vị trí hiện tại. Dựa vào tiếng tăm và năng lực của ông ta, thăng chức như vậy cũng khá chậm.
Tiểu Trương của phòng văn thư không có việc gì cũng thích luyện thư pháp, anh ta rất thích tranh chữ của cục trưởng Võ nên rất quan tâm chuyện của ông ta. Gần đây, người trong công đoàn có chút kỳ quái, trước đó Lôi Chấn Hoa đã đến kiểm tra thông tin, bây giờ Triệu Trân Trân lại tới nữa.
Tiểu Trương theo bản năng muốn bênh vực thần tượng của mình một chút: “Chủ tịch Triệu, chị mới chuyển đến không lâu nên chưa nghe qua chuyện của cục trưởng Võ phải không?”
Triệu Trân Trân đặt tập hồ sơ xuống, rất hứng thú nói: “Chưa nghe qua, cậu có thể nói cho tôi nghe một chút được không?”
Tiểu Trương gật gật đầu, lập tức đáp lời: “Cục trưởng Võ rất có tài. Cha tôi nói, tư chất ông ấy rất tốt, lúc mới được phân đến cục văn hóa, năng lực của ông ấy cao hơn những người khác nhiều. Tranh chữ cũng được rất nhiều nhân vật lớn yêu thích. Chẳng qua, cục trưởng Võ không màng danh lợi. Ngoài việc say mê tranh chữ, bình thường còn thích văn chương. Ông ấy cũng viết rất tốt, chủ yếu là viết các bài bình luận, trong đó có những lý giải rất sắc bén.”
Triệu Trân Trân lập tức nói: “Có thể xem được những bài viết đó ở đâu?”