Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 468 - Chương 468:

Chương 468:

Tiểu Trương gãi gãi đầu, ánh mắt sáng ngời nói: “Chủ tịch Triệu muốn xem sao, tôi có sao lại một bản, nhưng mà tôi để ở nhà, ngày mai tôi mang đến được không.”

Sau cuộc họp thường kỳ vào sáng hôm sau, Triệu Trân Trân bắt đầu xem những bài viết của cục trưởng Võ.

Thực sự đúng như tiểu Trương nói, văn chương của cục trưởng Võ có chút không giống với phong cách cá nhân điềm tĩnh của ông ta. Phong cách văn chương của ông ta rất sắc bén, phân tích sự việc rất độc đáo làm cho người đọc có cảm giác mới mẻ khó quên.

Tiểu Trương rất thích những bài viết này, đã viết thêm rất nhiều ý kiến riêng ở trên bản sao.

Gần đây cục trưởng Võ viết một bài báo bàn luận về tiết kiệm và tu dưỡng cá nhân. Bài viết này dài hiếm thấy. Mở đầu bài viết, cục trưởng Võ nói một chút về một số nhân vật nổi tiếng trong lịch sử, sau đó dẫn đến những ví dụ thực tế rồi đưa ra kết luận tiết kiệm chính là một đức tính tốt đẹp. Tuy nhiên, mỗi người nên căn cứ vào tình huống của bản thân, vì vậy tiêu chuẩn cũng khác nhau. Nếu phủ nhận điều này chính là phủ nhận sự khác nhau giữa người với người. Như vậy sẽ quá mức lý tưởng hóa và phạm vào sai lầm trong tư duy.

Không thể không nói, bài văn này tuy rằng viết rất sắc bén nhưng cũng rất tinh vi, lão luyện. Cục trưởng Võ hiển nhiên rất biết phát huy ưu điểm, tránh đi nhược điểm. Ông ta làm cho mọi người nhạy cảm hơn với những giải thích độc đáo, sau đó đưa ra đường lối chính trị làm cho nhiều người có những ý kiến khác cũng không dám trực tiếp phê bình ông ta.

Trong thế cuộc hiện tại, cục trưởng Võ còn dám viết bài báo như vậy, hơn nữa còn có thể đăng báo, chứng tỏ rằng sức ảnh hưởng của ông ta là không hề nhỏ. Có lẽ chính những điều này làm vài người khó chịu.

Như vậy là ai xúi giục chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa?

Cô đang miên man suy nghĩ thì Lôi Chấn Hoa gõ cửa bước vào.

“Chủ tịch Triệu, tài liệu hôm trước tôi đưa đến cô đã xem qua chưa?”

Triệu Trân Trân gật gật đầu.

Lôi Chấn Hoa dè dặt hỏi: “Vậy chủ tịch Triệu có suy nghĩ thế nào?”

Triệu Trân Trân liếc mắt nhìn nụ cười có chút ngốc nghếch của anh ta cười nói: “Trước tiên tôi muốn anh làm giúp tôi một việc. Tôi rất thích chữ của cục trưởng Võ, anh đi xin giúp tôi một bức, nội dung thế nào cũng được. Nhưng tôi muốn treo ở đại sảnh nên không thể quá nhỏ.”

Rất hiếm khi được lãnh đạo có việc riêng nhờ hỗ trợ. Lôi Chấn Hoa không chút suy nghĩ đã đồng ý ngay.

Lôi Chấn Hoa là người Huệ Dương, bình thường cũng thích xã giao, nhưng nhân vật như cục trưởng Võ anh ta cũng chưa tiếp cận được. Chẳng qua, việc này cũng không làm khó được anh ta. Em vợ anh ta có một người bạn làm việc ở cục văn hóa huyện, nhờ người này giới thiệu nên anh ta đã rất thuận lợi được đến nhà cục trưởng bái phỏng.

Bởi vì Lôi Chấn Hoa chủ động xin tranh chữ nên người bạn của em vợ anh ta còn cho rằng anh ta đã biết quy tắc. Không ngờ sau khi chọn được một bộ tranh viết theo lối chữ thảo rộng một mét, học sinh của cục trưởng Võ đến thu phí nhuận bút. Tuy rằng chỉ có năm tệ nhưng mà Lôi Chấn Hoa cũng không lấy ra được.

Nhân viên của cục văn hóa cảm thấy thật mất mặt, mau chóng đi thanh toán cho anh ta.

“Sao anh lại như thế? Nếu thật tình muốn đến xin tranh chữ sao lại không chuẩn bị tiền nhuận bút chứ?”

Lôi Chấn Hoa xuất thân từ gia đình công nhân, cuộc sống trôi qua cũng chỉ có chuyện cơm áo, những phương diện khác không được coi trọng. Bản thân anh ta cũng như vậy, tuy rằng cũng biết không thể xin không tranh chữ của người ta, nhưng anh ta đến cũng có mang theo đồ vật này nọ. Đó chính là hai túi bánh ngọt mẹ anh ta dùng bột mì, trứng gà và đường trắng để làm, hương vị so với bánh ngọt bán ở cửa hàng còn ngon hơn, không ngờ còn tốn thêm năm tệ.

Anh ta nhìn người bạn của em vợ hình như đang tức giận, cười trừ nói: “Ngại quá hôm nay để cậu phải tốn tiền rồi, quay về tôi sẽ mang tiền trả cho cậu.”

Anh bạn kia thấy thái độ anh ta rất tốt nên cũng không nói thêm gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment