Lôi Chấn Hoa lại không nhịn được hỏi: “Phí nhuận bút của cục trưởng Võ cao như vậy, người đến xin chữ có nhiều không?”
Mặt anh bạn kia nháy mắt đen lại: “Anh cho là ai cũng có thể đến xin tranh chữ của cục trưởng Võ sao, trước đó tôi đã nói với học sinh của ông ấy rằng anh là nhân viên của công đoàn huyện. Nếu không ngay cả cửa anh cũng không vào được ấy.”
Lôi Chấn Hoa nhìn anh ta có vẻ rất giận vội vàng nhận lỗi: “Người anh em, cậu cũng biết tôi là kẻ quê mùa thô kệch mà. Thật không dám dấu diếm, tranh chữ này là chủ tịch công đoàn của tôi muốn xin, lần đầu tiên tôi xử lý những chuyện như thế này nên có gì mạo phạm mong người anh em thông cảm cho.”
Sau khi trở về, Lôi Chấn Hoa càng thêm cẩn thận, không lập tức giao tranh chữ cho Triệu Trân Trân mà trước cầm cho ông lão hàng xóm của mình xem. Ông lão này là giáo sư về hưu, cũng là người mê tranh chữ nghiệp dư nên cũng có chút hiểu biết.
Ông lão nhìn thấy bộ tranh chữ này cũng rất thích, nhìn trái nhìn phải cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng nói: “Đại Hoa, cháu định treo ở đâu, nhất định phải để ở đại sảnh nha.”
Lôi Chấn Hoa lắc đầu nói: “Vâng, cháu cũng muốn như vậy, chẳng qua Phân Phân nhà cháu không đồng ý.”
Ông giáo sư bỏ cặp kính viễn thị xuống rồi nói: “Hay là cháu suy nghĩ một chút, đưa tranh này cho ông đi.”
Lôi Chấn Hoa thử thăm dò nói: “Tranh này cháu phải bỏ ra phí nhuận bút mới có được đó.”
Ông giáo sư vui vẻ nói: “Đây là đương nhiên, ông đưa cho cháu tám tệ có được không?”
Lôi Chấn Hoa sửng sốt, không ngờ tranh chữ của cục trưởng Võ lại được yêu thích như vậy, tương đương với việc vừa qua tay đã lời ba tệ. Anh ta vội vàng cuộn bức tranh chữ lại rồi nói: “Giáo sư Lâm, xin lỗi ông, tranh chữ này để hôm khác lại nói sau nha.”
Tuy rằng Triệu Trân Trân cũng có thể viết thư pháp rất đẹp, nhưng đây chỉ là so với người bình thường. Hơn nữa, kiểu chữ viết cũng chỉ giới hạn ở thể chữ Khải, thể chữ khác cô không viết được. Bởi vậy, cô rất hài lòng với tranh chữ mà Lôi Chấn Hoa mang về, cô cố tình giả vờ thờ ơ, để cuộn tranh chữ trên mặt bàn.
Thật ra năm tệ không coi là nhiều, chẳng qua ngoài phải bỏ ra năm tệ Lôi Chấn Hoa còn thêm vào sáu gói bánh ngọt. Ngoài tặng cho cục trưởng Võ hai gói, lại đưa cho em vợ và bạn của em vợ mỗi người hai gói. Thím Lôi làm bánh ngọt đều dùng nguyên liệu rất tốt, nếu mang bán một gói ít nhất cũng được một tệ, cộng vào cũng không hề ít.
Anh ta do dự nói: “Chủ tịch Triệu, cục trưởng Võ đúng là ham tiền, một bộ tranh chữ như vậy mà mất những năm tệ phí nhuận bút.”
Triệu Trân Trân lấy từ trong túi ra năm tệ đưa cho anh ta, nói: “Một bộ tranh chữ như thế cần năm tệ, đoán chừng nếu là tranh sơn thủy sẽ càng đắt hơn.”
Lôi Chấn Hoa sửng sốt, nghĩ rằng cô lại muốn bảo mình đi xin tranh. Việc này không tốt, lúc trước đi xin tranh chữ anh ta mang đi sáu gói bánh ngọt đã bị mẹ mắng một trận, anh ta có chút căng thẳng nói: “Có thể là vậy, tôi cũng không hỏi.”
Triệu Trân Trân cười cười, lấy từ ngăn kéo ra tài liệu trước đây Lôi Chấn Hoa giao cho mình, nói: “Giờ chắc là anh đã hiểu rồi đúng không, vấn đề của cục trưởng Võ anh chưa kiểm tra cẩn thận, không hề đúng với sự thật.”
Lôi Chấn Hoa không ngốc, lúc học sinh của cục trưởng Võ thu phí nhuận bút, anh ta đã hiểu được dụng ý của Triệu Trân Trân. Cũng trách anh ta nóng vội, nếu không cũng sẽ không đến nỗi phạm phải sai lầm như vậy.
Lôi Chấn Hoa gật đầu nói: “Chủ tịch Triệu phê bình rất đúng, thật sự là do tôi nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không làm việc cẩn thận chu đáo, về sau nhất định sẽ cẩn thận hơn.”
Thật ra Lôi Chấn Hoa đã điều tra Võ Thường Thanh một lần. Xuất thân của ông ta không có vấn đề, danh tiếng ở cục văn hóa rất tốt. Ông ta lại không quá hứng thú với quan trường, cũng là từng bước, từng bước lên đến chức cục trưởng, chưa bao giờ đắc tội với ai.