Quan trọng nhất là, bởi vì có rất nhiều người ngưỡng mộ tài hoa của ông ta. Trong giới văn hóa Huệ Dương, ông ta có thể coi là người rất có tiếng nói.
Tuy rằng các vấn đề kinh tế của cục trưởng Võ đã được làm rõ, nhưng Lôi Chấn Hoa vẫn không muốn buông tha cho đối tượng muốn điều tra này. Anh ta tin rằng trên đời này không có ai hoàn hảo, chỉ cần cẩn thận điều tra nhất định sẽ tra ra vấn đề.
Nếu kinh tế không có vấn đề gì, còn lại sẽ là những vấn đề liên quan tới công việc. Liệu mảng thư pháp và tranh vẽ có vấn đề gì hay không? Liệu rằng có bị tiếng xấu gì hay không? Đây sẽ là trọng điểm điều tra tiếp theo của anh ta.
Dù sao Lôi Chấn Hoa cũng là cán bộ nhà nước nhiều năm như vậy, anh ta biết một số phần tử tri thức luôn thích phát biểu quan điểm cá nhân của mình đối với những vấn đề đại sự của đất nước, đôi khi cũng có những cách nhìn và so sánh độc đáo.
Không biết vị cục trưởng Võ này có sở thích này hay không. Nếu có, chuyện này sẽ rất dễ làm.
Hôm nay sau khi Triệu Trân Trân tan làm, đầu tiên là đến nhà hàng quốc doanh mua mười cái bánh bao. Sau đó gửi bốn đứa nhỏ cho chị Quách, rồi vội vàng một mình ra ngoài.
Nhà của cục trưởng Võ rất dễ tìm, ông ta không ở trong khu tập thể của cục văn hóa. Năm ông ta ba mươi tuổi ông ta đã làm ăn phát tài rồi mua một căn nhà lớn như hiện tại. Sau đó, ông ta lại bỏ tiền ra tu sửa, tháp cổng làm bằng gạch xanh, ngói đen mang phong cách cổ kính rất dễ tìm.
Triệu Trân Trân nhìn thấy cổng chính khép hờ, cô tiến lên gõ cửa, gõ liên tiếp hai lần mà không thấy ai trả lời bèn trực tiếp đi vào.
Tuy rằng đã cuối tháng mười, nhưng những loại cây cối, hoa cỏ cô không biết tên trồng trong sân vẫn làm cho người ta cảm thấy được một cảm giác tươi tốt, sum xuê. Tóm lại nhìn rất thích mắt và thoải mái, mang theo vẻ đẹp rất tự nhiên thoát tục.
Triệu Trân Trân không nhịn được dừng lại ở ngoài sân, nhìn kĩ một khóm hoa dong giềng dựa vào tường.
“Cô là ai? Cô muốn tìm ai?” Một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi nhìn thấy cô, đứng dưới hiên hỏi.
Triệu Trân Trân mỉm cười nói: “Chào cậu, tôi là người của công đoàn huyện ủy, xin hỏi, cục trưởng Võ có ở nhà không? Tôi tìm ông ấy có chuyện quan trọng.”
Người thiếu niên nhìn cô chằm chằm, sau đó đi vào, rất nhanh đã quay lại nói: “Cục trưởng Võ mời cô vào trong.”
Triệu Trân Trân đi vào trong nhà, người thiếu niên vừa rồi bưng cho cô ly trà rồi rời đi.
Võ Trường Thanh đang đứng trước bàn dài viết một bộ chữ lớn, thấy cô đến thì ngẩng đầu cười cười.
Một bộ chữ lớn rất nhanh được viết xong, cục trưởng Võ bỏ đồ rửa bút xuống, sau đó đi tới ngồi đối diện với Triệu Trân Trân, cười ha ha nói: “Đã sớm nghe tên tuổi của chủ tịch Triệu, không ngờ lại là một đồng chí nữ trẻ tuổi như vậy. Lệ Bình nhà tôi năm nay ba mươi tuổi rồi, cô đến ba mươi chưa?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Chú Võ, năm nay tuổi mụ của cháu vừa đúng ba mươi.”
Cục trưởng Võ cười to, lại nói: “Hiện tại những người trẻ tuổi thật giỏi nha, hôm nay tìm tôi có chuyện gì, sẽ không phải đến xin tranh chữ chứ?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, lấy ra một tờ giấy, nghiêm túc nói: “Đồng chí Võ Trường Thanh, cháu đại diện cho công đoàn huyện Huệ Dương và tổ công tác Bình Thành đề nghị đồng chí viết một bài báo. Nội dung và những yêu cầu cụ thể được viết trên đây, hơn nữa, bản thảo phải hoàn thành trong vòng một tuần.”
Võ Trường Thanh nhận lấy tờ giấy, liếc mắt một cái, ngay lập tức lạnh mặt. Trước không nói đến cái khác, chỉ tính riêng tên bài báo cũng có đến bảy, tám bài rồi, nhiều như vậy bảo ông ta viết trong vòng một tuần là muốn mệt chết ông ta sao.
Anh ta hỏi vặn lại: “Nếu tôi không viết thì sao?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Nếu chú không viết đương nhiên cũng không liên quan gì đến cháu, chẳng qua lại ảnh hưởng lớn tới chính mình.”